
Bàn làm việc của tôi sát ngay bên cạnh một cô bé. Gọi thế nhưng Cô cũng lớn lắm rồi, nhưng tôi thích gọi như thế. Mà tôi thấy tôi cũng chẳng người lớn gì cho lắm, vì ở nhà vợ hay bảo tôi trẻ con.
Mấy hôm nay trời lạnh, trong lúc làm việc, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng ho của cô. Mấy bữa trước, tôi cũng ho ghê lắm nhưng hôm nay đỡ rồi. Sáng nay đi làm, sau khi đi pha một ấm trà nóng, lúc quay về, trên bàn có một hộp ô mai , góc nhỏ xíu bên trái ghi chữ “Hồng Lam”. Hôm ô mai nằm sát ngay ranh giới giữa bàn của tôi và bàn của cô. Cách đây ít lâu, tôi có nhớ các chị cùng phòng ai cũng khen ô mai “Hồng Lam” rất ngon.
Mới có từ sáng đến chiều mà hộp ô mai chỉ còn có 2 miếng nhỏ. Tôi trêu
“Nếu biết Anh ăn ô mai như này thì chắc em không dám mời đầu nhỉ?” Cô bé
lại cười.
Tôi cũng chẳng có ý viết bài ca ngợi , quảng cáo gì cho ô mai Hồng Lam gì đó đâu. Vì hồi đi học, tôi thuộc hạng học dốt các môn. Chỉ đơn giản, tôi thích ăn ô mai và nó cũng gắn nhiều với kỉ niệm tuổi thơ của tôi.
Miếng ô mai tôi cầm trên tay, nhỏ bằng đồng xu có vị chua mặn ngọt và rất thơm. Khi viết đến đây thôi, tôi đã thấy ứa nước bọt ra rồi, không biết bạn có như vậy không nhỉ? Nuốt xong miếng ô mai đó, tôi mới thấy mình chưa ăn, vì cả miếng đã chui tọt vào bụng. Tôi tự nhủ, từ miếng sau mình sẽ cắn miếng nhỏ hơn, nhưng miếng sau vẫn thế. Tôi chợt nhớ, khi ăn ngon, mọi người hay có câu “đặt vào môi, trôi vào bụng”.
Cắn một miếng nhỏ, một kỉ niệm hồi bé lại về trong tôi. Nhớ hồi lên sáu, tôi theo Bố ra chợ Hàng vào sáng chủ nhật bán con cún con. Tôi yêu con cún ấy lắm, nhưng vì nhà chật mà con cún lại nhiều rận quá. Bố bán mãi không được, bố vừa đi được một lát, tôi đã bán xong. Chẳng biết giờ con cún còn không? Nhưng sau đợt ấy bố cho 500 đồng tôi mua một gói ô mai. Tôi ăn cả ngày không chán. Rồi lại những kỉ niệm khác…..
Mấy hôm nay, tôi không ngủ trưa, để dành thời gian đọc cuốn “An Lạc Từng Bước Chân” của nhà văn Nhất Hạnh. Tôi càng đọc càng thích vì cuốn sách cho tôi tìm thấy được sự cân bằng cho tâm hồn trong cuộc sống thường ngày, trong hơi thở ra vào ngay mà chính bản thân mình lại không để ý đến.
Nắng chiều nhạt dần, gần như mất hẳn. chỉ còn vương lại trên nóc nhà xa xa bên ngoài cửa sổ. Tôi đóng hộp ô mai, tắt máy tính và trở về nhà. Một bữa cơm ấm áp cùng gia đình đang chờ đợi tôi.
Tôi cũng chẳng có ý viết bài ca ngợi , quảng cáo gì cho ô mai Hồng Lam gì đó đâu. Vì hồi đi học, tôi thuộc hạng học dốt các môn. Chỉ đơn giản, tôi thích ăn ô mai và nó cũng gắn nhiều với kỉ niệm tuổi thơ của tôi.
Miếng ô mai tôi cầm trên tay, nhỏ bằng đồng xu có vị chua mặn ngọt và rất thơm. Khi viết đến đây thôi, tôi đã thấy ứa nước bọt ra rồi, không biết bạn có như vậy không nhỉ? Nuốt xong miếng ô mai đó, tôi mới thấy mình chưa ăn, vì cả miếng đã chui tọt vào bụng. Tôi tự nhủ, từ miếng sau mình sẽ cắn miếng nhỏ hơn, nhưng miếng sau vẫn thế. Tôi chợt nhớ, khi ăn ngon, mọi người hay có câu “đặt vào môi, trôi vào bụng”.
Cắn một miếng nhỏ, một kỉ niệm hồi bé lại về trong tôi. Nhớ hồi lên sáu, tôi theo Bố ra chợ Hàng vào sáng chủ nhật bán con cún con. Tôi yêu con cún ấy lắm, nhưng vì nhà chật mà con cún lại nhiều rận quá. Bố bán mãi không được, bố vừa đi được một lát, tôi đã bán xong. Chẳng biết giờ con cún còn không? Nhưng sau đợt ấy bố cho 500 đồng tôi mua một gói ô mai. Tôi ăn cả ngày không chán. Rồi lại những kỉ niệm khác…..
Mấy hôm nay, tôi không ngủ trưa, để dành thời gian đọc cuốn “An Lạc Từng Bước Chân” của nhà văn Nhất Hạnh. Tôi càng đọc càng thích vì cuốn sách cho tôi tìm thấy được sự cân bằng cho tâm hồn trong cuộc sống thường ngày, trong hơi thở ra vào ngay mà chính bản thân mình lại không để ý đến.
Nắng chiều nhạt dần, gần như mất hẳn. chỉ còn vương lại trên nóc nhà xa xa bên ngoài cửa sổ. Tôi đóng hộp ô mai, tắt máy tính và trở về nhà. Một bữa cơm ấm áp cùng gia đình đang chờ đợi tôi.