Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

Hộp Ô Mai Hồng Lam.

Hộp Ô Mai Hồng Lam.

 
Bàn làm việc của tôi sát ngay bên cạnh một cô bé. Gọi thế nhưng Cô cũng lớn lắm rồi, nhưng tôi thích gọi như thế. Mà tôi thấy tôi cũng chẳng người lớn gì cho lắm, vì ở nhà vợ hay bảo tôi trẻ con.
Mấy hôm nay trời lạnh, trong lúc làm việc, thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng ho của cô. Mấy bữa trước, tôi cũng ho ghê lắm nhưng hôm nay đỡ rồi. Sáng nay đi làm, sau khi đi pha một ấm trà nóng, lúc quay về, trên bàn có một hộp ô mai , góc nhỏ xíu bên trái ghi chữ “Hồng Lam”. Hôm ô mai nằm sát ngay ranh giới giữa bàn của tôi và bàn của cô. Cách đây ít lâu, tôi có nhớ các chị cùng phòng ai cũng khen ô mai “Hồng Lam” rất ngon.

Mới có từ sáng đến chiều mà hộp ô mai chỉ còn có 2 miếng nhỏ. Tôi trêu “Nếu biết Anh ăn ô mai như này thì chắc em không dám mời đầu nhỉ?” Cô bé lại cười.

Tôi cũng chẳng có ý viết bài ca ngợi , quảng cáo gì cho ô mai Hồng Lam gì đó đâu. Vì hồi đi học, tôi thuộc hạng học dốt các môn. Chỉ đơn giản, tôi thích ăn ô mai và nó cũng gắn nhiều với kỉ niệm tuổi thơ của tôi.
Miếng ô mai tôi cầm trên tay, nhỏ bằng đồng xu có vị chua mặn ngọt và rất thơm. Khi viết đến đây thôi, tôi đã thấy ứa nước bọt ra rồi, không biết bạn có như vậy không nhỉ? Nuốt xong miếng ô mai đó, tôi mới thấy mình chưa ăn, vì cả miếng đã chui tọt vào bụng. Tôi tự nhủ, từ miếng sau mình sẽ cắn miếng nhỏ hơn, nhưng miếng sau vẫn thế. Tôi chợt nhớ, khi ăn ngon, mọi người hay có câu “đặt vào môi, trôi vào bụng”.

 Cắn một miếng nhỏ, một kỉ niệm hồi bé lại về trong tôi. Nhớ hồi lên sáu, tôi theo Bố ra chợ Hàng vào sáng chủ nhật bán con cún con. Tôi yêu con cún ấy lắm, nhưng vì nhà chật mà con cún lại nhiều rận quá. Bố bán mãi không được, bố vừa đi được một lát, tôi đã bán xong. Chẳng biết giờ con cún còn không? Nhưng sau đợt ấy bố cho 500 đồng tôi mua một gói ô mai. Tôi ăn cả ngày không chán. Rồi lại những kỉ niệm khác…..
Mấy hôm nay, tôi không ngủ trưa, để dành thời gian đọc cuốn “An Lạc Từng Bước Chân” của nhà văn Nhất Hạnh. Tôi càng đọc càng thích vì cuốn sách cho tôi tìm thấy được sự cân bằng cho tâm hồn trong cuộc sống thường ngày, trong hơi thở ra vào ngay mà chính bản thân mình lại không để ý đến.

Nắng chiều nhạt dần, gần như mất hẳn. chỉ còn vương lại trên nóc nhà xa xa bên ngoài cửa sổ. Tôi đóng hộp ô mai, tắt máy tính và trở về nhà. Một bữa cơm ấm áp cùng gia đình đang chờ đợi tôi.
Ngày cưới bạn tôi (thay cho thiệp báo hỷ tới các bạn 12A4 – khóa 1997-2000)


Tôi có nhiều kỉ niệm đẹp với lớp 12A4. Nói như vậy, không phải là không có những kỉ niệm buồn, nhưng tất cả điều đó cùng với thời gian đều được chuyển hóa trở thành những góc chụp nhỏ trong kí ức. Và điều này đều nằm trong tất cả chúng tôi

Từ khi ra trường, chúng tôi không gặp nhau trong nhiều năm. Nên trong góc chụp ấy thiếu đi cả những bức ảnh ngày vui của các bạn tôi. Nghĩa là, chúng tôi không có dịp được gặp mặt trong ngày cưới của nhau. Riêng tôi chỉ có một góc chụp rất bé trong kí ức với 50k tiền mừng một cậu bạn Tiep lấy vợ sớm nhất. Nó được gói gém trong một phong bì nhỏ và được đưa vào 10 giờ tối ngày cưới hôm trước, và tôi là đứa duy nhất trong đám cưới ấy.

Trong lớp có một người bạn, tuy chúng tôi có nhiều sở thích khác nhau nhưng tôi cũng rất yêu quý người bạn này. Chúng tôi có nhiều thời gian học cùng nhau ngoài thời gian ớ lớp. Tôi nhớ có lần người bạn ấy tặng tôi một miếng vải để may quần, tôi chẳng để ý gì việc đó nhưng thời gian đó cũng trở thành một phần trong tôi.
Hôm nay là ngày cưới bạn ấy. Có lẽ chỉ trừ có “Bố nó" Hải thằng bạn của bạn tôi gọi như thế là có mặt. Tôi cũng như những người bạn khác trong lớp tuy không được mời đến tham dự ngày vui nhưng có lẽ chúng tôi hiểu bạn ấy. Đó cũng chỉ là thời gian và khoảng cách mà thôi. Nhưng chúng tôi có mặt trong bạn ấy vào ngày cưới.
Vài dòng ngắn ngủi, tôi cũng như các bạn trong lớp 12A4 xin gửi lời chúc mừng tới người bạn. Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc và có thật nhiều niềm vui trong cuộc sống. Chúc cho hai bạn hạnh phúc được ngay cả trong những bữa cơm rau, những bước chân và từng hơi thở. Hạnh phúc khi hai bạn nhìn thấy một tia nắng mặt trời, hay một lý cà phê buổi sáng.
Nói vậy thôi, tôi tin hai bạn còn hạnh phúc nhiều hơn thế, vì hạnh phúc vốn trong tầm tay phải không bạn?
Một lần nữa, thay mặt 12A4, Chúc mừng hai bạn. Vu Minh Toan

MÀU ĐÊM HẢI PHÒNG

Một góc màu của đêm Hải Phòng

Hai mươi hai giờ, khi các con đã ngủ, tôi khoác chiếc áo gió, nhẹ nhàng khép cửa. Trời mùa đông nên tầm giờ này con ngõ đã vắng người. Trên chiếc xe máy cũ, tôi đi về 85a Đình Đông.

Một căn nhà chiều ngang chỉ hơn 2m, dài chừng hơn 7m. Hơn một trăm xuất bánh mỳ và một chai nước được gói trong một chiếc túi nhỏ, từng tấm chăn, quần áo đã được đóng gói cẩn thận. Chúng tôi bắt đầu ngồi sát lại vào nhau, lặng lẽ quan sát hơi thở, trong hơi ấm cùng giới thiệu, chia sẻ kế hoạch cho đêm nay.

Trưởng nhóm là một bạn sinh năm 1987 rất trẻ nhưng em để lại trong mọi người một ấn tượng đặc biệt. Ngoài sự nhiệt tình, năng nổ của một nhà quay phim, một người hoạt động thiện nguyện, em thể hiện được sự nghiêm khắc nghiêm túc trong công việc. Điều này bản thân tôi cũng chưa có và phải học em rất nhiều.

Hai mươi ba giờ, đêm lạnh hơn, con phố lại càng vắng hơn. Hơn bốn mươi người cùng hai mươi ba chiếc xe máy rong ruổi trên từng con phố. Cũng là người có đôi lúc đi đêm, nhưng đêm nay là một bức tranh hoàn toàn mới . Một bức tranh mang tên “Góc Màu của Đêm” đối với tôi.

Hai mươi ba giờ, ba mươi phút. Trên con đường Lạch Tray rực ánh đèn. Thoáng nghe trong đêm một tiếng chổi . Một gương mặt chị lao công cầm túi bánh mì và chai nước trong hạnh phúc.

Không giờ, một phút đêm, một góc nhỏ trên phố Tô Hiệu, một bác bảo vệ đang co ro đứng ngoài hiên, ngồi trên một chiếc ghế nhựa. Bác cầm chiếc túi, mìm cười hạnh phúc nhìn đoàn người đến trò chuyện cùng bác. Đoàn xe lại tiếp tục hành trình của mình.

Đêm nay tôi mới thấm thía câu “Giúp người không dễ” khi đến tặng chăn cho hai mẹ con ngủ ở đầu đường Miếu Hai Xã. Chúng tôi hứng nhận những cơn mưa chửi rủa từ người mẹ này. Một cô gái trong nhóm vội vàng quay trở ra, lè lưỡi nhưng trên gương mặt của người trưởng nhóm và một số bạn khác vẫn có một nụ cười. Và có lẽ sự thiêu đốn của ngọn lửa tham giận trong tâm hồn đau khổ cùng cực đã khiến chị như vậy. Chửi nhưng chăn vẵn nhận, chúng tôi hiểu điều đó và đồng cảm với chị.

Đi sâu vào đường Miếu Hai Xã, trong bóng đèn đêm, bóng một bác lớn tuổi, đôi chân tập tễnh đi lượm từng chút rác. Những thứ bác lượm được, cất vào chiếc bao tải đeo trên vai, tay phải của bác cầm một thanh gỗ bác nhặt ở đâu đó. Một ánh mắt đượm buồn, nước da khô nám nhưng bác không nhận túi bánh mỳ của chúng tôi. Có thể bác không muốn nhận một sự thương hại của mọi người hay bác không tin vào điều tốt có thật trên cuộc đời này. Cách đó không xa, một anh thanh niên đang lặng lẽ ăn từng chút bánh mỳ trong tấm chân ấm áp ngoài hiên.

Từ đường Cầu Đất đi xuyên qua khu đường tàu . Từng mái nhà giờ đây đã đổi thay nhiều, cuộc sống của mọi người có vẻ đã khá hơn nhưng vẫn còn bóng dáng của những “con nghiện” lang thang, nằm co ro trong đêm, chịu sự khinh ghét của cuộc đời. Qua mỗi con phố, chúng tôi lại thấy một gam màu. Có những gam màu được chất liệu được tạo bởi những nụ cười hạnh phúc như chị lao công, bác bảo vệ hoặc từ một anh nghiện hạnh phúc trong đêm cầm một chiếc bánh mỳ với cái áo rét. Nhưng cũng có gam màu của người nhặt rác, hay hai mẹ con.

Cứ như vậy, vẫn hai ba chiếc xe máy và hơn bốn người chúng tôi rong ruổi từ Cầu An Dương qua Cầu Quay dọc lên Sở Dầu qua Cầu Lạc Long, Bến Bính , nhà Kèn rồi qua các con phố. Tuy chỉ có một túi bánh mỳ nhỏ bé nhưng mọi người mong muốn đem lại một nụ cười cho những con người bất hạnh, kém may mắn. Mong muốn giản dị đó làm cho chúng tôi hạnh phúc. Chúng tôi nhớ cả cảm giác vui vui hơ tay trên ngọn lửa của cây củi các bác xe ôm lượm đâu đó. Bác kể đêm ít khách quá nhưng vẫn phải cố. Nhìn các bác ăn bánh mỳ chúng tôi lại thấy hạnh phúc.

Đến ba giờ ba mươi phút sáng, đôi tay tôi lạnh cóng. Trên đường thoáng có chiếc xe cứu thương vội vã lao đi trong đêm. Lưng bắt đầu hơi gồng lên trước những đợt gió. Nhìn túi bánh mỳ treo trên xe, tôi bắt đầu thấy đói và lạnh. Một ý nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu muốn về, muốn chui vào trong chiếc chăn ấm áp ngủ . Hình ảnh này lại đưa tôi trở về hơn mười lăm năm trước nơi đất khách quê người. Cũng là ánh đèn vàng trong đêm đông, cũng là cái lạnh này, tôi và một người bạn lang thang trên con phố. Đói và khát, mệt và buồn ngủ. Trong chánh niệm, lúc này tôi lại quan sát hơi thở, chỉ quan sát thôi. Hơi thở lại đưa tôi về với hiện tại. Hơi thở như một mặt trởi tỏa chiếu làm tan chảy những bông tuyết, làm những nụ hoa hé nở. Tôi lại thấy có một hơi ấm và một sức mạnh tiếp tục. Đây là lúc tôi cảm nhận màu của đêm rõ nhất.

Khi chiếc bánh mỳ cuối cùng được trao tay, một nụ cười xuất hiện nơi bác đạp xich lô. Chúng tôi đem mười lăm xuất bánh mỳ còn lại về phía bệnh viện Tiệp. Lúc đó đã gần bốn giờ ba mươi sáng. Những nụ cười lại tìm thấy nơi những chị y tá khoa cấp cứu. Tuy là một chiếc bánh mỳ , chai nước nhỏ. Nhưng có lẽ sẽ là niềm tiếp sức, một sức mạnh về tinh thần, như một sự đồng cảm chia sẻ cùng các chị nhiều hơn trước những áp lực của công việc cuộc sống.

Gần năm giờ sáng, mọi người cùng ra nhà hát lớn. Cùng nhau trao những nụ cười bên những đĩa đậu chấm muối, chụp ảnh kỉ niệm. Tôi không tiếp tục tham gia được vì khoảng tám giờ sáng, tôi lại có việc về Hải Dương.

Một chút thấm mệt đối với người tham gia lần đầu, nhưng đêm đó thật ý nghĩa. Đây là một trải nghiệm thật thú vị trong cuộc đời tôi. Thấy biết ơn cuộc sống, biết ơn một tấm chăn đắp trong đêm, biết ơn mọi người, biết ơn những người Thầy, biết ơn cha mẹ, và cả những người bạn, biết ơn tất cả thật nhiều.

Đó là một gam màu trong đêm, tôi muốn chia sẻ cùng các bạn. Và đó là gam màu của hạnh phúc.

Tôi khẽ hát trên con đường về:

Ôi tay tôi nhỏ bé
Mà đau khổ giăng đầy
Biết làm sao sản sẻ
Giữa trần thế mưa bay

Đây từ tâm cao cả
Muốn chia sớt cho anh
Đây Niềm Tin Nhân Quả
Muốn thắp vào tim anh

Mong anh tự đứng dậy
Mang yêu thương cho đời
Và rồi anh sẽ thấy
Hạnh Phúc không hề vơi

(màu của đêm 17/01/2015)


Cái mụn cơm

Cái Mụn Cơm








Từ bệnh viện 7 quân khu Ba trở về chỗ làm. Bật máy tính, kiểm tra email, kiểm tra những lá thư tôi nhận được, có một lá thư từ một đồng nghiệp. Em chia sẻ mấy hôm nay có nhiều chuyện không vui, đặc biệt có trường hợp khách hàng dù sai nhưng vẫn lớn tiếng đổ hết lỗi lên đầu em. Nhưng em nói “Em chỉ khó chịu một chút thôi. Cuốn sách nhỏ đó giúp em rất nhiều”

Tôi không nghĩ cuốn sách nhỏ ấy lại giúp em được nhiều như thế. Vừa đi cắt mụn cơm ở ngón tay áp út phải, thấy trong hồ sơ khám bệnh bác sĩ ghi là “u xơ chai đốt 4”. Nhìn cái từ u xơ đã thấy có chút cảm giác sờ sợ..
Bước vào phòng mổ, cởi chiếc áo khoác, thoáng một chút hồi hộp. Ngay lúc này tôi lại giữ chánh niệm, để ý từng bước chân đi ra chỗ treo áo, từ từ khoác chiếc áo. Hơi thở lại nhè nhẹ ra vào.

Bốn bóng đèn mổ, thì có hai bóng được bật sáng. Dù đã tiêm thuốc tê, nhưng những giây đầu tiên, tôi cảm nhận “cái đau” nó rất thật, rất hiện hiện hữu. Cái đau ấy nó đang ở ngón tay phải áp út, đốt thứ 3. Tôi là một người chịu đau rất kém, nên khẽ vặn mình trong lúc đó.

Đấy chỉ là một chút đau nhỏ bé của cái mụn cơm trên ngón tay, vậy những vết đau trong tâm hồn thì sao? Ngay lúc đó tôi thấy sự đau khổ càng thật hơn nơi những người xung quanh và tôi lại hứa cố gắng sống ít nhất không được mang lại đau khổ cho người khác.

Tôi nhớ một nhà văn nào đó nói “Khi một ai đó đang buồn hoặc giận dữ, thì chính lúc đó họ như những chiếc cốc đã bị ngập tràn bởi đau khổ mệt mỏi. Biểu hiện của họ cần được hiểu “Tôi cần được cảm thông lắng nghe và giúp đỡ - I really need your help”.

Lúc này tôi đang gõ bằng bảy ngón, nên gõ thong thả hơn, chậm hơn, gần hết thuốc tê, nên lại thấy đau. Hơi thở như một người bạn đưa tôi về sự hiện tại. Tôi nhận diện sự khó chịu nơi ngón tay như một người mẹ đang ôm đứa con và từ từ em bé nín khóc. Chắc chỉ vài ngày nữa thôi, vết thương nhỏ sẽ lại lành và nếu may mắn tôi sẽ cùng những người Anh Em sẽ vào Bà Rịa –Vũng Tàu để tham dự một ngày lễ lớn. Đó là ngày Đức Phật thành đạo, đó là ngày ánh sao Mai tỏa sáng, đó là ngày mà cuộc đời sẽ có nhiều tiếng cười hơn, nhiều đôi mắt thương yêu hơn. Tôi khẽ mỉm cười và chào đón một ngày mới.
01/2015

Xuân An Vui Bất Tận

Xuân An Vui Bất Tận
Đường vào Xuân là những gì hạnh phúc
Vì mùa xuân là mùa của yêu thương
Nhờ yêu thương trần thế hóa thiên đường
Ôi xuân ấm, lòng ta như mở hội.



Đây là một câu thơ mà Thầy đã đọc trong bài pháp thoại “Xuân An Vui Bất Tận”. Thầy nói bài thơ này được Thầy viết từ khi còn đi học. Bài thơ dài lắm, được đăng trên bảng tin trường, nhưng Thầy còn nhớ và thích nhất câu này.
Hôm nay thời tiết đỡ lạnh hơn, những tia nắng buông xuống ấm áp hơn. Phòng làm việc phía trong lặng yên, đôi lúc lách cách khe khẽ tiếng những bàn phím. Một bản nhạc chuông điện thoại “Happy New Year” bỗng làm bầu không khí tràn ngập sức sống. Ngoài cửa kính, vườn cây rung rinh đón những cánh bướm. Con ngấp một ngụm trà atiso túi lọc, cảm nhận từng giọt xuân trong bài pháp của Thầy đọng lại và viết những dòng này trong hạnh phúc.
Tối qua ngón tay của con đau lắm, khâu bốn mũi, lúc đổ cồn vào rửa mà con có cảm giác không chịu nổi. Nhưng đến tối, con lại muốn đến chùa cùng huynh đệ vì con biết chỉ còn hai buổi nữa là mọi người về quê ăn tết.
Tuan Le Anh , một người bạn học cấp ba, giờ chảy chung một dòng máu huynh đệ. Hôm qua Tuấn công tác đi Thái Bình. Về đến nhà lúc 19h, chưa kịp ăn cơm qua đón con. Lúc hai anh em đến chùa, khoảng sân im lặng. Con biết đó là giờ phút các Huynh Đệ thiền tọa trong hạnh phúc. Tuấn nhẹ nhàng dắt xe, lặng lẽ đặt từng bước chân xuống thềm gạch, phía trên sảnh những hàng dép giầy được xếp ngay ngắn
Sau thời thiền tọa và kinh hành trong chánh niệm, các huynh đệ trở lại sân sau chùa như mọi lần để cùng chia sẻ. Hôm nay mọi người đến thật đông, trong đó có nhiều bạn đến từ trường Đại Học Y.
Từ hàng ghế cuối sân, ánh đèn vàng trong veo như ôm cả những tán lá. Với cách giới thiệu truyền cảm, sâu lắng, người huynh đệ Huy Chiếu đưa chúng con vào chủ đề “Giữ Gìn Đạo Tâm Cho Nhau”. Trên màn chiếu, Thầy như ở đó, chúng con quan sát hơi thở, lắng nghe và thấy hạnh phúc nhiều hơn. Chúng con nhận thấy, tặng cho ai thứ gì đó trong thiếu thốn là tốt nhưng sau đó họ lại đói. Giúp ai đó việc làm là tốt nhưng có thể ngày mai họ lại thất nghiệp…Có lẽ thất nghiệp hay đói hoặc một thứ gì đó khác cũng xuất phát từ một tâm hồn chưa “thích ứng” được với hoàn cảnh sống. Do đó ta tặng nhau đạo lý là điều tuyệt vời nhất và hơn cả là giữ gìn đạo tâm cho nhau. Còn ác hơn cả cũng là phá đạo tâm của nhau bằng những câu nói .
Cách đây không lâu, một lần Thầy về thăm chúng con. Bằng sự biết ơn, chúng con đã làm tặng Thầy một bài thơ. Hôm nay con lại nhớ câu thơ đó

Từ những giọt pháp đầu tiên
Con được người Cha hiền dìu dắt
Để con biết yêu cả những điều nhỏ nhặt
VÌ lời Người rọi sáng trái tim con.

Lúc ra về, con và Tuấn mỗi người mang theo bốn túi nấm sò. Đây là thành quả của các huynh đệ bấy lâu mà hôm nay mới thu hoạch. Con sẽ mang những túi nấm này tặng cho các cô bác hàng xóm như một món quà nhỏ, tinh khiết và thơm ngon.

Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015

"Thương Vợ"

Thương Vợ

Tôi thấy mình thật rảnh rỗi khi ngồi viết một bài thơ. Tôi biết các bạn sẽ cười vì điều đó. Và thật vậy, tôi luôn “rảnh rỗi” tập trung vào hơi thở, ngay cả lúc công việc bù đầu nhất. Sự rảnh rỗi này đem lại cho tôi một sự bình yên nơi tâm hồn, sự tập trung trong công việc, mà nhiều khi khó có thể mua được. Điều đó có thể không đúng với bạn, nhưng tôi luôn mong mình sống như thế. Nếu là bạn, hãy yêu cả cái dở của tôi.

Tôi có một người Thầy Vĩ Đại, có Mẹ Cha già, có những người bạn đã giúp đỡ tôi, và tôi có một người Vợ tần tảo cùng hai cô con gái. Có thể còn là một người còn nghèo về vật chất, nhưng tôi hạnh phúc vì những điều mình đang có

Sắp tròn bảy năm ngày cưới. Không nhẫn, không hoa, tôi chỉ có bài thơ này tặng em như một lời biết ơn.
Và cũng là một món quà “rảnh rỗi” tặng các Mẹ, các chị những người đã hy sinh vì chồng con.

Thương Vợ

Dẫu có nhiều bài thơ thương vợ
Nhưng tôi vẫn muốn viết một bài thơ
Là bài thơ nhưng cũng chẳng là thơ
Chỉ đơn giản, một điều yêu thương nhất

Tôi thương em, sớm chiều tất bật
Rạng mặt trời, đã thấy tiếng Em
Và những đêm, bên cửa sổ ánh đèn
Em lặng lẽ, ôm con yên giấc

Tôi thương em, những ngày đông gió bấc
Cọng đỗ xào, rau luộc, những bát cơm
Nơi cán chổi, khu bếp, sáng chiều hôm
Nơi khoảng sân phơi, mùi hương áo mới.

Nơi búi tóc, con cười thơi thới
Đôi dép nào được cọ sạch chiều qua
Cuộc sống vẫn thế, tiếp nối đi qua
Hình ảnh em, nơi con tôi đã thấy.

(09/01/2015)

Trác Mộc.

Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

KHOẢNG CÁCH


 

 Mình giống nhau đôi mắt
Mà khác nhau cách nhìn
Bức tranh đời thơ mộng
Anh thích, em phê bình.
Mình giống nhau đôi tai
Cách nghe không đồng điệu
Em thích nhạc u hoài
Anh chê buồn, không chịu.
Mình giống nhau đôi môi
Mà không cùng cách nói
Em chân thật từng lời
Sao anh thường gian dối !
Mình giống nhau trái tim
Nhưng không cùng nhịp đập.
Em tìm kẻ chung tình
Anh ưa nhìn dáng dấp .
Mình giống nhau khối óc
Suy nghĩ hoài khác xa
Những điều làm em khóc
Anh lại cười ha ha..
Phải chăng vì như vậy
Vui, buồn riêng biết thôi
Vẫn chưa lần Hiểu lấy
Vẫn gần mà xa xôi..
- Chủ Nhật em đi lễ
Anh đến quán cà phê
Cùng đi trên lối nhỏ
Cuối con đường rẻ chia .

(*__*)
(sưu tầm)