Tôi thấy mình thật rảnh rỗi khi ngồi viết một bài thơ. Tôi biết các bạn sẽ cười vì điều đó. Và thật vậy, tôi luôn “rảnh rỗi” tập trung vào hơi thở, ngay cả lúc công việc bù đầu nhất. Sự rảnh rỗi này đem lại cho tôi một sự bình yên nơi tâm hồn, sự tập trung trong công việc, mà nhiều khi khó có thể mua được. Điều đó có thể không đúng với bạn, nhưng tôi luôn mong mình sống như thế. Nếu là bạn, hãy yêu cả cái dở của tôi.
Tôi có một người Thầy Vĩ Đại, có Mẹ Cha già, có những người bạn đã giúp đỡ tôi, và tôi có một người Vợ tần tảo cùng hai cô con gái. Có thể còn là một người còn nghèo về vật chất, nhưng tôi hạnh phúc vì những điều mình đang có
Sắp tròn bảy năm ngày cưới. Không nhẫn, không hoa, tôi chỉ có bài thơ này tặng em như một lời biết ơn.
Và cũng là một món quà “rảnh rỗi” tặng các Mẹ, các chị những người đã hy sinh vì chồng con.
Thương Vợ
Dẫu có nhiều bài thơ thương vợ
Nhưng tôi vẫn muốn viết một bài thơ
Là bài thơ nhưng cũng chẳng là thơ
Chỉ đơn giản, một điều yêu thương nhất
Tôi thương em, sớm chiều tất bật
Rạng mặt trời, đã thấy tiếng Em
Và những đêm, bên cửa sổ ánh đèn
Em lặng lẽ, ôm con yên giấc
Tôi thương em, những ngày đông gió bấc
Cọng đỗ xào, rau luộc, những bát cơm
Nơi cán chổi, khu bếp, sáng chiều hôm
Nơi khoảng sân phơi, mùi hương áo mới.
Nơi búi tóc, con cười thơi thới
Đôi dép nào được cọ sạch chiều qua
Cuộc sống vẫn thế, tiếp nối đi qua
Hình ảnh em, nơi con tôi đã thấy.
(09/01/2015)
Trác Mộc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét