Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

MÀU ĐÊM HẢI PHÒNG

Một góc màu của đêm Hải Phòng

Hai mươi hai giờ, khi các con đã ngủ, tôi khoác chiếc áo gió, nhẹ nhàng khép cửa. Trời mùa đông nên tầm giờ này con ngõ đã vắng người. Trên chiếc xe máy cũ, tôi đi về 85a Đình Đông.

Một căn nhà chiều ngang chỉ hơn 2m, dài chừng hơn 7m. Hơn một trăm xuất bánh mỳ và một chai nước được gói trong một chiếc túi nhỏ, từng tấm chăn, quần áo đã được đóng gói cẩn thận. Chúng tôi bắt đầu ngồi sát lại vào nhau, lặng lẽ quan sát hơi thở, trong hơi ấm cùng giới thiệu, chia sẻ kế hoạch cho đêm nay.

Trưởng nhóm là một bạn sinh năm 1987 rất trẻ nhưng em để lại trong mọi người một ấn tượng đặc biệt. Ngoài sự nhiệt tình, năng nổ của một nhà quay phim, một người hoạt động thiện nguyện, em thể hiện được sự nghiêm khắc nghiêm túc trong công việc. Điều này bản thân tôi cũng chưa có và phải học em rất nhiều.

Hai mươi ba giờ, đêm lạnh hơn, con phố lại càng vắng hơn. Hơn bốn mươi người cùng hai mươi ba chiếc xe máy rong ruổi trên từng con phố. Cũng là người có đôi lúc đi đêm, nhưng đêm nay là một bức tranh hoàn toàn mới . Một bức tranh mang tên “Góc Màu của Đêm” đối với tôi.

Hai mươi ba giờ, ba mươi phút. Trên con đường Lạch Tray rực ánh đèn. Thoáng nghe trong đêm một tiếng chổi . Một gương mặt chị lao công cầm túi bánh mì và chai nước trong hạnh phúc.

Không giờ, một phút đêm, một góc nhỏ trên phố Tô Hiệu, một bác bảo vệ đang co ro đứng ngoài hiên, ngồi trên một chiếc ghế nhựa. Bác cầm chiếc túi, mìm cười hạnh phúc nhìn đoàn người đến trò chuyện cùng bác. Đoàn xe lại tiếp tục hành trình của mình.

Đêm nay tôi mới thấm thía câu “Giúp người không dễ” khi đến tặng chăn cho hai mẹ con ngủ ở đầu đường Miếu Hai Xã. Chúng tôi hứng nhận những cơn mưa chửi rủa từ người mẹ này. Một cô gái trong nhóm vội vàng quay trở ra, lè lưỡi nhưng trên gương mặt của người trưởng nhóm và một số bạn khác vẫn có một nụ cười. Và có lẽ sự thiêu đốn của ngọn lửa tham giận trong tâm hồn đau khổ cùng cực đã khiến chị như vậy. Chửi nhưng chăn vẵn nhận, chúng tôi hiểu điều đó và đồng cảm với chị.

Đi sâu vào đường Miếu Hai Xã, trong bóng đèn đêm, bóng một bác lớn tuổi, đôi chân tập tễnh đi lượm từng chút rác. Những thứ bác lượm được, cất vào chiếc bao tải đeo trên vai, tay phải của bác cầm một thanh gỗ bác nhặt ở đâu đó. Một ánh mắt đượm buồn, nước da khô nám nhưng bác không nhận túi bánh mỳ của chúng tôi. Có thể bác không muốn nhận một sự thương hại của mọi người hay bác không tin vào điều tốt có thật trên cuộc đời này. Cách đó không xa, một anh thanh niên đang lặng lẽ ăn từng chút bánh mỳ trong tấm chân ấm áp ngoài hiên.

Từ đường Cầu Đất đi xuyên qua khu đường tàu . Từng mái nhà giờ đây đã đổi thay nhiều, cuộc sống của mọi người có vẻ đã khá hơn nhưng vẫn còn bóng dáng của những “con nghiện” lang thang, nằm co ro trong đêm, chịu sự khinh ghét của cuộc đời. Qua mỗi con phố, chúng tôi lại thấy một gam màu. Có những gam màu được chất liệu được tạo bởi những nụ cười hạnh phúc như chị lao công, bác bảo vệ hoặc từ một anh nghiện hạnh phúc trong đêm cầm một chiếc bánh mỳ với cái áo rét. Nhưng cũng có gam màu của người nhặt rác, hay hai mẹ con.

Cứ như vậy, vẫn hai ba chiếc xe máy và hơn bốn người chúng tôi rong ruổi từ Cầu An Dương qua Cầu Quay dọc lên Sở Dầu qua Cầu Lạc Long, Bến Bính , nhà Kèn rồi qua các con phố. Tuy chỉ có một túi bánh mỳ nhỏ bé nhưng mọi người mong muốn đem lại một nụ cười cho những con người bất hạnh, kém may mắn. Mong muốn giản dị đó làm cho chúng tôi hạnh phúc. Chúng tôi nhớ cả cảm giác vui vui hơ tay trên ngọn lửa của cây củi các bác xe ôm lượm đâu đó. Bác kể đêm ít khách quá nhưng vẫn phải cố. Nhìn các bác ăn bánh mỳ chúng tôi lại thấy hạnh phúc.

Đến ba giờ ba mươi phút sáng, đôi tay tôi lạnh cóng. Trên đường thoáng có chiếc xe cứu thương vội vã lao đi trong đêm. Lưng bắt đầu hơi gồng lên trước những đợt gió. Nhìn túi bánh mỳ treo trên xe, tôi bắt đầu thấy đói và lạnh. Một ý nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu muốn về, muốn chui vào trong chiếc chăn ấm áp ngủ . Hình ảnh này lại đưa tôi trở về hơn mười lăm năm trước nơi đất khách quê người. Cũng là ánh đèn vàng trong đêm đông, cũng là cái lạnh này, tôi và một người bạn lang thang trên con phố. Đói và khát, mệt và buồn ngủ. Trong chánh niệm, lúc này tôi lại quan sát hơi thở, chỉ quan sát thôi. Hơi thở lại đưa tôi về với hiện tại. Hơi thở như một mặt trởi tỏa chiếu làm tan chảy những bông tuyết, làm những nụ hoa hé nở. Tôi lại thấy có một hơi ấm và một sức mạnh tiếp tục. Đây là lúc tôi cảm nhận màu của đêm rõ nhất.

Khi chiếc bánh mỳ cuối cùng được trao tay, một nụ cười xuất hiện nơi bác đạp xich lô. Chúng tôi đem mười lăm xuất bánh mỳ còn lại về phía bệnh viện Tiệp. Lúc đó đã gần bốn giờ ba mươi sáng. Những nụ cười lại tìm thấy nơi những chị y tá khoa cấp cứu. Tuy là một chiếc bánh mỳ , chai nước nhỏ. Nhưng có lẽ sẽ là niềm tiếp sức, một sức mạnh về tinh thần, như một sự đồng cảm chia sẻ cùng các chị nhiều hơn trước những áp lực của công việc cuộc sống.

Gần năm giờ sáng, mọi người cùng ra nhà hát lớn. Cùng nhau trao những nụ cười bên những đĩa đậu chấm muối, chụp ảnh kỉ niệm. Tôi không tiếp tục tham gia được vì khoảng tám giờ sáng, tôi lại có việc về Hải Dương.

Một chút thấm mệt đối với người tham gia lần đầu, nhưng đêm đó thật ý nghĩa. Đây là một trải nghiệm thật thú vị trong cuộc đời tôi. Thấy biết ơn cuộc sống, biết ơn một tấm chăn đắp trong đêm, biết ơn mọi người, biết ơn những người Thầy, biết ơn cha mẹ, và cả những người bạn, biết ơn tất cả thật nhiều.

Đó là một gam màu trong đêm, tôi muốn chia sẻ cùng các bạn. Và đó là gam màu của hạnh phúc.

Tôi khẽ hát trên con đường về:

Ôi tay tôi nhỏ bé
Mà đau khổ giăng đầy
Biết làm sao sản sẻ
Giữa trần thế mưa bay

Đây từ tâm cao cả
Muốn chia sớt cho anh
Đây Niềm Tin Nhân Quả
Muốn thắp vào tim anh

Mong anh tự đứng dậy
Mang yêu thương cho đời
Và rồi anh sẽ thấy
Hạnh Phúc không hề vơi

(màu của đêm 17/01/2015)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét