Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

ĐI NHẸ NÓI KHẼ


ĐI NHẸ NÓI KHẼ


Chắc cũng đôi lần chúng ta đã bắt gặp “lời nhắc nhở” trên ở đâu đó. Nhưng tối qua tôi mới chợt hiểu thêm một chút về lời nhắc nhở đó.

Năm đó mẹ bị mổ ruột thừa, vợ thì vào viện sinh con, chỗ làm chị trưởng phòng cũng nghỉ sinh. Lúc đó cũng là thời gian gần tết, mọi thứ như món rau trộn, cứ cuốn và quện vào nhau rồi nhúng vào nồi nước sôi. Những bước chân đi vào nhà gửi xe thăm mẹ trong vội vã, Những âm thanh liên tục cùng với nhịp đập của tim và sự quên lãng của hơi thở từ chiếc giày đế kếp lại càng gấp hơn. Những bước lên cầu thang lướt qua tấm biển nhỏ “Đi nhẹ, nói khẽ”. Chúng có lẽ cũng không nhận ra tôi, mà nói đúng hơn tôi cũng không nhìn rõ chúng. Chúng đã có mặt, mỉm cười gọi tên tôi. Và mọi thứ rồi cũng lại trôi qua…

Tết tây năm nay, tôi cùng vài người bạn đến nhà huynh đệ chơi. Mọi người về quê gần hết, nhưng sự có mặt của mọi người thì vẫn ở quanh đây. Vài chậu hoa nhỏ ngay bên trái cổng ra vào sớm chiều huynh đệ chăm tưới. Ngay phút được ngắm nhìn những cụm lá nhỏ đó cũng đưa ta trở về với hiện tại, cảm nhận được một làn gió thổi nhẹ, một sự hiện hữu kỳ diệu thân thương.

Vào nhà huynh đệ vài lần, nhưng lần này tôi mới thấy sự có mặt của những người bạn không lời. Đó là một hảng chữ dán ngay trên chiếc kệ nhỏ “Đị nhẹ, nói khẽ”. Lúc ấy một nụ cười lại hé lêni. Cũng tấm biển này ở bệnh viện năm ấy, nhắc nhở tôi phải chú ý không làm ảnh hưởng đến mọi người, nhưng ở đây tấm biển này lại gọi tôi “Hãy tỉnh dậy, hãy thấy mình đang sống”

Một đĩa khế chua, nhưng lại ngọt ngào tình huynh đệ. Bên tường tấm bản đồ vô ngã vẫn ở đó . Trên kệ tủ một chú “heo đất” năm yên ắng, mỉm cười thân thiện. Chú cũng được các huynh đệ nhận nuôi gần một năm nay. Cuối năm nay chú lại được góp một phần nhỏ của mình vào việc giúp đỡ những mảnh đời nghèo khó.

Đến rồi lại về, tôi cùng vài người bạn trong lúc về lại thấy mình đang đi. Lời nhắc nhở “Đi nhẹ, nói khẽ” vẫn ở đó không ra tạm biệt nhưng đã ở ngay trong mọi người. Sự có mặt mang tinh thần trở về ngôi nhà đích thực, tôi chợt nhớ một câu thơ

Xin cúi xuống làm người hèn kém
Miễn đôi tay làm đem cuộc đời
Dâng tình thương trải khắp nơi nơi
Con tm tuy nhỏ nhưng ôm cả trời đất.
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét