Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Merry Christmas 2015 -



ĂN MỪNG SỰ SỐNG



Thường thường chúng ta hay chạy đi tìm những hạnh phúc đâu đâu trong tương lai xa xôi mà không thấy thỏa mãn trong giây phút hiện tại. Vì vậy chúng ta không có cơ hội để nhận diện những mầu nhiệm của sự sống đang có mặt trong giây phút hiện tại. Đức Thế Tôn dạy rằng chúng ta có thể sống hạnh phúc được ngay trong phút giây hiện tại mà không cần phải phóng tâm về tương lai tìm cầu một cái gì khác nữa. Giáo lý đó được gọi là giáo lý vô nguyện hay vô đắc. Giáo lý đó cũng không có gì khó hiểu lắm và cũng không khó thực tập lắm. Vô đắc hay vô nguyện là không chạy theo một bóng dáng hạnh phúc ở tương lai hoặc ở nơi khác mà có thể sống hạnh phúc liền ngay trong giây phút hiện tại. Chúng ta nên quyết tâm học và sống cho được như vậy.

Hạnh phúc là những gì có được ngay bây giờ, và ngay ở đây. Trước hết là với hơi thở, với bước chân chánh niệm. Ta thấy được rằng sự sống đang có mặt với tất cả những cái mầu nhiệm của nó. Sự sống đang có mặt trong cơ thể mình, trong tâm hồn mình. Sự sống đang có mặt ở chung quanh ta và ta phải tiếp xúc với sự sống. Tiếp xúc sự sống bằng năng lượng chánh niệm của một người tỉnh thức. Không có chánh niệm thì ta không tiếp xúc được với sự sống và những mầu nhiệm của sự sống. Khi đã nhận diện được sự sống với những mầu nhiệm của nó rồi thì ta thấy rằng mỗi giây phút rất là quý giá. Buổi sáng sớm, khi hít thở mình thấy không khí rất trong lành và điều đó đem lại hạnh phúc liền lập tức. Đó chính là tiếp xúc với sự sống mầu nhiệm.
Chúng ta nên biết rằng giờ phút chúng ta được sinh ra từ bụng mẹ là giờ phút vô cùng khó khăn. Ở trong bụng mẹ chúng ta thấy ấm áp và êm đềm lắm. Thai nhi nằm trong nước nên rất êm ái. Trong bụng mẹ thì không bao giờ quá nóng và cũng không bao giờ quá lạnh. Mẹ thở cho mình, mẹ ăn cho mình, mình khỏi làm gì hết, chỉ cần nằm yên ở trong đó thôi. Đó là những tháng tuyệt vời ở trong cung điện của đứa con. Tử cung tức là cung điện của con.

Đến khi sinh ra hài nhi bị sốc rất lớn. Đang từ chỗ rất êm ái, hài nhi phải đụng chạm đến những cái cứng và điều quan trọng nhất là phải thở, phải tự mình thở. Khi ấy trong phổi của em bé có những chất nước và em bé phải hắt hơi để cho nước từ trong phổi thoát ra. Em bé bắt đầu thở vào hơi đầu tiên. Đó là giây phút rất quan trọng của đời bé. Nếu lúc ấy bé không thở được thì bé sẽ chết. Đây là giây phút rất khó khăn. Để thở được hơi thở đầu tiên thì phải hắt hơi, đẩy ra những chất nước có sẵn ở trong phổi. Lúc đó em bé phải tự thở lấy.
Bây giờ mình đã vượt qua giai đoạn ấy rồi, giai đoạn đó chỉ diễn ra chừng mấy giây thôi. Ta sống hay chết tùy thuộc vào mấy giây đó. Nay thì ta có thể thở tự do bằng hai lá phổi của mình, chỉ nội chuyện được thở không khí trong lành thơm tho thôi đã đem lại hạnh phúc rồi.

Mỗi khi bước đi, mình bước những bước chân nhẹ, tiếp xúc được với cỏ, với cây, với sỏi, với đá. Rồi tiếp xúc được với màu sắc, hình ảnh, âm thanh. Và những mầu nhiệm của sự sống mình vẫn chưa thể giải nghĩa được. Mỗi cọng cỏ, mỗi cành hoa đều rất là mầu nhiệm. Trăng, sao, mây, suối… tất cả những cái đó đều rất là mầu nhiệm. Nếu sống quên lãng, không có chánh niệm, thì mình không nhận diện được những điều kỳ diệu ấy, rồi mình tự giam mình trong cái vỏ của sự buồn khổ, giận hờn, lo lắng, tuyệt vọng. Mình đánh mất hết tất cả những mầu nhiệm đó của sự sống tại vì mình không tiếp xúc được với chúng.
Cho nên giáo pháp hiện pháp lạc trú của đạo Bụt rất hay và quan trọng. Mình không cần phải chạy về tương lai để đuổi bắt một hạnh phúc xa xôi. Hạnh phúc vốn có sẵn trong mình và xung quanh mình, chỉ cần mình trở về và tiếp xúc với nó bằng chánh niệm thì hạnh phúc sẽ xuất hiện ngay trước mặt mình. Những cái mà mình đang tìm kiếm nó đang sờ sờ ở trước mặt mình đó thôi.
Khi chúng ta trở về được với giây phút hiện tại, thì chúng ta sẽ tiếp xúc được với biết bao mầu nhiệm của sự sống, và biết bao những điều kiện hạnh phúc mà chúng ta đang có. Ví dụ như là chúng ta đang được thở, thở ra, thở vào dễ dàng, không có nguy hiểm như cái thời mới sinh nữa, đó là một điều kỳ diệu. Chúng ta có thể bước những bước chân bình an trên thảm cỏ xanh. Chúng ta có thể ngồi uống trà. Chúng ta có thể ngắm nhìn những đám mây trắng bay, thấy trái trăng vàng huyền diệu lơ lửng trên bầu trời. Chúng ta có thể mỉm cười nhìn nhau. Tất cả những cái đó là những cái ta đang có và ta có thể sử dụng được để đạt tới hạnh phúc. Ta đã sẵn có một kho tàng hạnh phúc trước mặt. Tuy rằng sức khoẻ của ta không tuyệt hảo (thật ra thì không có gì là tuyệt hảo hết), nhưng ta có đủ, có dư điều kiện để có hạnh phúc trong giây phút hiện tại ăn mừng sự sống.
Mỗi bước chân thiền hành là ta đang ăn mừng sự sống. Mỗi hơi thở bình an là ta đang ăn mừng sự sống. Mỗi khi nâng ly nước lên uống là mình đang ăn mừng sự sống. Khi rửa bát, nấu cơm đó đều là những hành động ăn mừng sự sống. Ăn mừng sự sống trong mỗi giây phút của đời sống hàng ngày. Sướng quá, mình đang có mặt, sự sống đang có trong mình và chung quanh mình.
Sống được như vậy thì tự nhiên đời sống hàng ngày của mình trở thành một cái gì rất thiêng liêng. Mình không cần phải trở thành người khác, không cần phải thành Phật hay thành Tiên, không cần có bằng cấp, hay một địa vị nào cả. Chỉ cần tỉnh dậy, tiếp xúc với những mầu nhiệm của sự sống thì tự nhiên mình có được cái mà mình đang mải miết rong ruổi kiếm tìm.
Phải sống như thế nào để mỗi phút giây trở thành phút giây của sự ăn mừng. Sống như thế nào để mỗi giây phút của đời sống đều trở thành một huyền thoại cho con cháu của mình. Để sau này mình tự tin nói với con cháu của mình rằng: “Đó, ông bà của các con ngày xưa sống như vậy đó. Giây phút nào cũng vui, giây phút nào cũng hạnh phúc”. Và điều này có thể làm được với giáo lý của đức Thế Tôn.
Ai cũng có khả năng sống hạnh phúc và khả năng sống hạnh phúc là cái đức hạnh, cái quý nhất nơi một con người. Người nào mà có khả năng sống hạnh phúc, người đó là người có giá trị cao nhất. Có những người rất giàu, có những người rất quyền thế, có những người nhan sắc rất mặn mà nhưng mà họ không có khả năng sống hạnh phúc thì tất cả những thứ đó: quyền hành, tiền bạc, nhan sắc cũng bằng không. Thành ra có khả năng sống hạnh phúc đó là cái quý giá nhất. Và cái đó chúng ta có thể tập được.
Khi sống hạnh phúc rồi thì một cách rất tự nhiên, ta làm hạnh phúc cho những người chung quanh thật dễ dàng. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói của ta đều tỏa chiếu bình an và ta trở thành một nguồn suối hạnh phúc cho những người khác. Chúng ta nên phát tâm sống như thế nào để mình có thể có hạnh phúc ngay ngày hôm nay. Mình vốn có đủ hết rồi, không cần thêm một điều kiện nào khác nữa.

(Thích Nhất Hạnh)


Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Bạn Tri âm – Tri Kỷ.


Một chiều thứ bảy, tôi “vác” em xe cúp đi sửa. Nhìn bác thợ cửa hàng “Tuấn Điện”, đối diện khu Lâm Tường nổi tiếng HP, mà thấy thương bác, loay hoay mãi. Bác bảo càng làm, càng thấy khó. Hic

Nhấc điện thoại lên, một bản nhạc quen thuộc . Cũng gần được hai mươi lăm năm rồi đấy nhỉ?
Trong lòng thành phố nhộn nhịp, không ngờ đăng sau cánh cổng đó có một không gian khá đẹp như thế, đó là quán cà phê Trường An 83 Đường Hồ Sen.

Quán không rộng lắm nhưng đủ cho khách đến cảm nhận được sự yên tĩnh và hoài cổ. Từ chỗ để xe bên ngoài không có gì ấn tượng nhưng đi thêm vài bước chân nữa là cả một không gian nhỏ xinh đẹp. Một cái ao be bé ngay giữa lòng quán, hàng đàn cá vàng đang bơi lượn. Xung quanh là những tán cây nhỏ xanh mướt. Đứng từ đầu ao ngay lối vào, khách đến có thể nhìn thấy ngay một bức tượng Phật cổ kính trang nghiêm từ ái lặng lẽ tọa thiền.

Trong gam màu cổ kính, lặng lẽ đứng trước tượng Phật đảnh lễ Người và tìm một chỗ ngồi thích hợp. Bản nhạc nhẹ nhàng vẫn tự nhiên trôi lang thang quện vào hương vị trà thơm, ly cà phê nóng, ít cồn đang cháy được đặt phía dưới cốc.

Gọi là cái đẹp nhưng có lẽ cũng chỉ đúng với ai đó vào một lúc nào đó vì đó chưa phải là cái đẹp hoàn hảo, tuyệt đối nhưng đối với tôi, quán đẹp vì nơi ấy có một bức tượng Phật đẹp đẽ trang nghiêm từ ái trang trọng giữa không gian quán. Nhìn những bụi cây trong chiều đông, trời không nắng, gió hiu hiu lạnh. Trong khoảnh khác ấy, được lắng nghe những chia sẻ từ những người bạn. tôi cảm thấy lòng ấm áp và cảm nhận được cái cuộc sống trong thực tại, trong sự tĩnh lặng ngay nơi phố xá ồn ào.

Màn sàn tầng hai được lát gỗ, sạch sẽ, bóng mịn. Phía bên tường gần chỗ ngồi có treo một bức tranh thư pháp, phải cố gắng lắm mới luận ra được:

Ở đời thiếu bạn tri âm
Như cây thiếu nắng, như trầm thiếu hương
Trầm kia nếu chẳng chút hương
Khác chi khúc gỗ mục bên đường lẻ loi

Đọc đến từ “Tri âm” làm tôi nhớ đến câu truyện Bá Nha – Tử Kỳ đời nhà Tấn. Trên đời có lẽ duy nhất Tử Kỳ là người hiểu được tiếng đàn của Bá Nha. Có thể vì thế mà Bá Nhá đã đập đàn sau khi Tử Kỳ mất. Một người bạn tri âm, hiểu được tiếng đàn, hiểu được nỗi lòng mình.

Hôm nay cũng là ngày sinh nhật Minh muôi. Một ngày chủ nhật đẹp trời nhớ lại kỷ niệm cũ. Tình bạn của một thời lăn lốp xe đi học, bẻ dóc dọc đường và hàng tá chuyện khác giờ cũng như một chớp mắt nhưng in sâu vào ký ức nhỏ bé.

Mọi sự so sánh đều khập khiễng nhưng có những cái tên đã đi vào năm tháng. Tuy anh em chúng ta, mỗi người một sở thích, một con đường đi khác nhau nhưng tất cả đều hiểu nhau. Tôi lại nhớ có người nói “bạn tri kỷ là bạn hiểu được những sở thích của nhau, nhưng không bao giờ chê khuyết điểm của nhau”

Tuy đi trên những con đường khác nhau, nhưng chúng ta đều là những hành khách đi trên một chuyến tàu về ga Hạnh Phúc. Chúc các cậu luôn vui vẻ, may mắn, có thật nhiều hạnh phúc và tình bạn của chúng ta mãi như vậy nhé.

Cà phê Trường An một chiều mùa đông 14/12/2014.

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

Rudolph the Red-Nosed Reindeer By Michelle 4 years old

Rudolph the Red-Nosed Reindeer

Has a very shiny nose
And if you ever saw it
You would even say it glows.
All of the other reindeer's
Used to laugh and call him names
They never let poor Rudolph
Join in any reindeer games
Then one foggy Christmas Eve,
Santa came to say,
Rudolph with your nose so bright,
Won't you guide my sleigh tonight?
Then all the reindeer's loved him,
As they shouted out with glee,
Rudolph the red-nose Reindeer
You'll go down in history!
Rudolph the Red-Nosed Reindeer
Had a very shiny nose
And if you ever saw it,
You would even say it glows,
And all of the other reindeer's
Used to laugh and call him names,
They never let poor Rudolph
Join in any reindeer games,
Then one foggy Christmas Eve,
Santa came to say,
Rudolph with your nose so bright,
Wont you guide my sleigh tonight?
Then how the reindeer's loved him,
As they shouted out with glee,
Rudolph the Red-Nosed Reindeer,
You'll go down in history!

Mở mắt miệng mỉm cười

Mở mắt miệng mỉm cười
Chào ngày mới thân thương
Nốt nhạc như còn vương
Nơi góc phòng ấm áp.

Cuộc đời là bão táp
Mở mắt miệng mỉm cười
Bừng sáng phía chân trời
Tan mây đen giông tố.

Trí Đức

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Chợt một ngày

Chợt một ngày
Nhìn nắng rọi ngoài sân
Gió đùa lay một cành hoa nhè nhẹ
Chợt một ngày
Ai ngồi nhớ mẹ
Bên góc thềm, một chút bâng khuâng
(Bố Vian)

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

Happy First Full Month My Baby - Moon

Greatness as you
Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love,...
Make me smile
Make me feel the joy of love
Oh kissing you





Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

For Moon. (15:25' 16/10/2014)



For Moon.

Tạ ơn ngày ấy, bé sinh ra đời
Niềm vui hạnh phúc trong tim mọi người
Cầu mong hạnh phúc đong đầy bé ơi
Bé là tất cả, mặt trời tinh khôi.

Hôm nay con tròn một tuần tuổi. Bố không mong con sau này trở này một người giỏi hơn người. Chỉ mong con trở thành một người thật bình thường, nhưng sống biết yêu thương tất cả.
Chào đón con trở lại cuộc đời này.

I'm like a young bird
Still in parents' nest
Mom and Dad are both
my longing and love

So when I grow up
I'll become usefult
Country and parents
are my greatest love



As a fledg-ling I
Have not tak-en flight
Par-ents are my source
Of love and long-ing

Some-day I grow up
To be-come use-ful
Mom Dad and coun-try
Are my great-est love

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

Thương lắm Thầy ơi! - Thích Chân Quang






Tháng chín sang rồi huynh đệ ơi
Sân chùa vương chút lá vàng rơi
Lời kinh câu hát theo thu tới
Tình Thầy thương mến trải nơi nơi
Tháng chín sang rồi, mưa bớt rơi
Chánh điện trang nghiêm, dáng thảnh thơi
Hơi thở vào ra, thân biết rõ
Tâm nào an trú, thoát rong chơi
Hướng về phương nam,một góc trời
Chúng con thương lắm, lắm Thầy ơi
Vì thương chúng sinh, thương đệ tử
Bao mối lo toan,bận với đời

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Cuộc đời thôi hết cơn mộng mơ

đến phút thứ 1:27:45, cô Tố Lan hát một ca khúc hay quá. Có HĐ nào biết đây là ca khúc do ai viết không?

Hôm nay mùa xuân, sao lá rơi, rơi nhiều thế?
Hôm nay vì đâu bao cánh hoa phai tàn úa?
Bình minh hoa tươi thắm khoe màu
Chiều xuống đã phai tàn sắc hương
Trần gian thì quá vô thường
Tựa mưa rồi nắng thay mùa
Tiếc thay, đời người như lá hoa rụng rơi
Hôm qua người thân còn thấy nhau, nay biệt ly
Hôm qua nụ cười tươi đến nay giọt lệ héo
Niềm vui sao không mãi lâu dài
Sầu đắng mãi vẫn hoài khổ đau
Tìm hương của đóa sen lành
Để cho thảnh thót tâm hồn
Cuộc đời như giấc mơ mà thôi.
Dưới ánh huy hoàng nhiệm màu qua lời Kinh sáng soi
Dắt lối con về, nẻo đường tràn ngập muôn ánh dương
Lời kinh đã cho niềm tin
Tình thương với tâm bình yên
Dù sóng gió hay thời gian
Lòng luôn giữ tâm yên lành
Bước qua giấc mộng tử sinh
Dâng lên Phật đài niềm ước mơ chân thành nhất
Xin hoa từ bi đưa ngát hương đi ngàn nơi
Trần gian thôi không mãi phai tàn
Tìm thấy…..
Tử sinh rồi hóa chân thường
Sầu đau nở đóa sen vàng
Cuộc đời thôi hết cơn mộng mơ

https://www.youtube.com/watch?v=0yy_N3eMsGU

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

Ca khúc Người Cha Hiền - Thích Chân Quang

Kinh tặng Một người Thầy, một người Cha đã rọi sáng tâm hồn của tôi.
Lời và nhạc: TM

Từ những giọt pháp đầu tiên
Con được người cha hiền dìu dắt
Để con biết yêu cả những điều nhỏ nhặt
Bởi lời người rọi sáng trái tim con
Người dạy cho con niềm tin kính Thế Tôn.
Người dạy cho con tình yêu quê hương đất nước
Người giúp con tin sâu, hiểu được
Đạo làm người, đạo hiếu làm con.
Mãi trong lòng con, một mong muốn mỏi mòn.
Được gặp người, dâng lên lòng tôn kính
Mãi trong lòng con, một niềm tin cương định
Quyết tìm về, nương tựa Phật Pháp Tăng
Mãi muôn đời sau, trong muôn kiếp vĩnh hằng
Nguyện hiến dâng, độ sinh không ngừng nghỉ.

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

TẠI SAO CUỘC ĐỜI ĐẦY ĐAU KHỔ? -GIÁ TRỊ CỦA KHỔ ĐAU.

GIÁ TRỊ CỦA KHỔ ĐAU.

Khi gặp một người nghèo, thì trong tâm của chúng ta khởi lên ý nghĩ muốn giúp họ, có thể chúng ta chưa giúp được, vì chúng ta còn nghèo, nhưng một niệm khởi lên cũng gieo được cái nhân lành.

Chính những điều đau khổ của cuộc đời, chính những điều bất như ý giữa cuộc đời, là chỗ chúng ta gây dựng công đức. Cho nên biểu tượng Phật là hoa sen mọc lên từ bùn là vậy.

Chính trong đau khổ cuộc đời mà điều thiện được xuất hiện, chính trong những cái khốn khó, những điều bất như ý, những nghịch cảnh, mà sự giác ngộ đã vượt thoát. Nếu cuộc đời bình yên quá, không có gì khiến con người đau khổ, thì không cần ai phát tâm bồ đề, không ai có lý tưởng tu hành giải thoát thành Bồ Tát, thành Phật được. Và chính nơi nhưng người chưa biết đạo là chỗ mà Phật tử phải phát đại nguyện Bồ Tát.

(Kinh Kim Cang luận giải Trang 330 - TT Thích Chân Quang)

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Thành Phố Hải Phòng - Khoảng Lặng và Bình Yên

Khoảng lặng trong lòng thành phố Hải Phòng. -

Khoảng lặng trong lòng thành phố Hải Phòng. -

Chiều hôm đó, hắn đi làm về, cũng như thường ngày nhưng hôm nay chỗ làm có một số việc phát sinh, khiến hắn cảm thấy một chút phiền muộn và mệt mỏi

Hắn định không đến chúng thanh niên, nhưng một sự thôi thúc sâu kín nào đó trong tâm hồi đã kéo đôi chân hắn. Trên đường đi, hắn lại cảm giác háo hức vì đây là lần đầu tiên, không biết mọi người trông như nào, sinh hoạt ra sao?

Đến cửa Chùa, trời cũng đã tối, ánh đèn hắt qua những tàn lá. Ngoài sân rất đông các bạn trẻ đang tập Vịnh Xuân Quyền, say mê tập niêm thủ, bạn thì đánh gậy, bạn thì đánh một bài quyền, tất cả nơi họ, lại thấy một sức sống mới.
Bước trên thềm đá, lời kinh bắt đầu nghe rõ hơn, mỗi bước chân lại thêm ấm lại,

Xin cho con mãi mãi
Lòng thương yêu không cùng,
Trải thế giới Tam-thiên,
Đến chúng sinh vô tận.

Ngoài chánh điện, dưới đất, từng đôi dép, đôi giày được các bạn xếp ngay ngắn. Bước vào trong, càng ngạc nhiên hơn khi thấy quá nhiều gương mặt sáng đều rất trẻ. Trong tà áo tràng cách điệu có nét hiện đại, tất cả đều trang nghiêm, thanh tịnh, hát theo lời kinh

Xin cho khắp muôn loài
Sống yên lành bên nhau,
Không ganh ghét giết nhau
Không chiến tranh oán thù

Lặng lẽ quỳ trước Phật, chợt nhớ đến lời của một người Thầy “Hạnh Phúc là được quỳ dưới chân Phật”, khi nghĩ đến điều đó, sự phiền muộn trong lòng lại tan biến, một niềm vui nhỏ bé trong lòng đã chiếm chỗ.

Bao năm qua, không biết đôi chân này đã đi trên bao nhiêu con đường. Hôm nay, cũng đôi bàn chân ấy, cũng lại bước lên một con đường khác, con đường hướng về phía mặt trời, và trên con đường đi, hắn lại thấy mình đã có nhiều lỗi lầm, mặc dù trước đó, thấy mọi thứ đều rất thật, rất đúng.

Một người Thầy đã khéo léo đưa những lời kinh bình dị, dễ hiểu bay bổng truyền cảm trên từng nốt nhạc, như một bản Thánh Ca có sức ấm áp làm lay động tâm hồn bao người nghe.

Ôi tội lỗi chập chùng
Vây kín cả tâm con
Dù tha thiết ăn năn
Nhưng khó trừ diệt được
Cúi xin mười phương Phật
Soi sáng cả lòng con.

Trong Kinh Kim Cang luận giải có đoạn:

Không thể cân đo trí tuệ một người bằng lời nói, mà chính bằng cuộc sống của những người xung quanh ảnh hưởng bởi chính họ

Giờ này, tôi ở đây, quỳ dưới Phật đài, cùng huynh đệ hát (tụng) lời Kinh Khấn Nguyện thì ở ngoài kia, ngay sát thôi, một người bạn thầm lặng vẫn đứng ngoài hiên chùa, quan sát từng bước đi của Huynh Đệ mà giờ tôi mới biết. Suốt mấy năm qua, người bạn ấy trong trang phục của võ sinh, nhưng đã khiến biết bao người biết đạo, trong đó có tôi, và tôi thấy biết ơn người bạn ấy, cũng như các huynh đệ khác trong chúng, những người bạn thầm lặng.

Sau giờ ngồi Thiền, thiền hành, buổi sinh hoạt khép lại với những động tác tập khí công thật sảng khoái và dễ chịu, và dư âm ấy còn kéo dài vào cả tận giấc ngủ đêm hôm ấy.

Chiều hôm đó, hắn đi làm về, cũng như thường ngày nhưng hôm nay chỗ làm có một số việc phát sinh, khiến hắn cảm thấy một chút phiền muộn và mệt mỏi
Hắn định không đến chúng thanh niên, nhưng một sự thôi thúc sâu kín nào đó trong tâm hồi đã kéo đôi chân hắn. Trên đường đi, hắn lại cảm giác háo hức vì đây là lần đầu tiên, không biết mọi người trông như nào, sinh hoạt ra sao?
Đến cửa Chùa, trời cũng đã tối, ánh đèn hắt qua những tàn lá. Ngoài sân rất đông các bạn trẻ đang tập Vịnh Xuân Quyền, say mê tập niêm thủ, bạn thì đánh gậy, bạn thì đánh một bài quyền, tất cả nơi họ, lại thấy một sức sống mới.
Bước trên thềm đá, lời kinh bắt đầu nghe rõ hơn, mỗi bước chân lại thêm ấm lại,
Xin cho con mãi mãi
Lòng thương yêu không cùng,
Trải thế giới Tam-thiên,
Đến chúng sinh vô tận.

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

Hạnh Phúc chính là một nội tâm thanh tịnh

Người Biết Sống một mình hạnh phúc

Người Biết Sống Tự Tại

Hạnh phúc chính là một nội tâm thanh tịnh. Khi đọc kinh Người Biết sống một mình, người đọc bắt gặp Chánh Niệm (chánh số 7) trong Bát Chánh Đạo ở đây.

Đọc xong kinh Người Biết Sống một mình, ta hiểu thêm rằng, nếu ai đó thích ở một mình, mà tâm đầy phiền não, vọng tưởng, thì người đó vẫn chưa gọi là Biết Sống một mình. Ngược lại, sống giữa sự ồn ào, sống giữa mọi người, lòng xa rời mọi ái nhiễm thì Đức Phật khen là người Biết Sống một mình (biết sống tự tại), khen là người đó biết an trú trong chánh niệm.

Thời Đức Phật còn tại thế, có một vị khất sĩ tên là Thượng Tọa (Thera) chỉ ưa ở một mình.
Một số vị khất sĩ, thấy có điều gì đó không ổn, bèn bạch Phật. Đức Thế Tôn bèn bảo một vị khất sĩ:

- Thầy hãy tới chỗ mà khất sĩ Thượng Tọa cư trú và bảo với thầy ấy là tôi muốn gặp.

Phật thật nhẹ nhàng và tinh tế, Phật không trách mắng vị Khất Sĩ này, mà chỉ nói rằng

- Thầy đúng là người ưa sống một mình, tôi không nói là không phải. Nhưng tôi biết có một cách sống một mình thật sự mầu nhiệm

Rồi Đức Thế Tôn nói bài kệ sau đây:

Quán chiếu vào cuộc đời
Thấy rõ được vạn pháp
Không kẹt vào pháp nào
Lìa xa mọi ái nhiễm
Sống an lạc như thế
Tức là sống một mình.

Tôn giả Thượng Tọa nghe xong, lấy làm vui mừng sung sướng, cung kính làm lễ Phật và rút lui

Sau đó Phật cho gọi các vị Khất sĩ và dạy bài Pháp

Đừng tìm về quá khứ
Đừng tưởng tới tương lai
Quá khứ đã không còn
Tương lai thì chưa tới
Hãy quán chiếu sự sống
Trong giờ phút hiện tại
Kẻ thức giả an trú
Vững chãi và thảnh thơi.
Phải tinh tiến hôm nay
Kẻo ngày mai không kịp
Cái chết đến bất ngờ
Không thể nào mặc cả.
Người nào biết an trú
Đêm ngày trong chánh niệm
Thì Mâu Ni gọi là
Người Biết Sống Một Mình. (tự tại)

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Có nên đốt vàng mã? 06 tội khi đốt vàng mã

6 “tội lỗi” lớn nhất mà người Việt đang mắc phải khi đốt vàng mã. ("Không nên đốt vàng mã")

93459.html6 “tội lỗi” lớn nhất mà người Việt đang mắc phải khi đốt vàng mã
link http://motthegioi.vn/xa-hoi/doi-song/6-toi-loi-lon-nhat-ma-nguoi-viet-dang-mac-phai-khi-dot-vang-ma-93459.html
Theo sư thầy Thích Tịnh Giác, bản chất của việc đốt vàng mã không phải là xấu, không phải mê tín, nhưng nếu đốt mà không hiểu thì vô tình người Việt đang mắc phải 6 tội lỗi, trong đó lớn nhất là tội làm mất đi tính dân tộc, lừa gạt chính mình và làm tổn thương lòng từ bi.
------------------------------------------------------------------
Có thể thấy, cúng Rằm Tháng Bảy và đốt vàng mã vào ngày này đã trở thành một phong tục của người dân Hà Nội nói riêng và của người Việt Nam nói chung. Hàng nghìn người sẵn sàng bỏ ra tiền triệu để sắm sửa vàng mã, để cúng tế sau đó đốt đi. Vậy, ý nghĩa thực sự của việc đốt vàng mã là gì? Liệu đốt vàng mã có phải là mê tín?
Luận bàn về điều này nhân ngày Rằm Tháng Bảy,  Sư thầy Thích Tịnh Giác - Sư Trụ trì chùa Phúc Sơn, thôn Kim Sơn, xã Kim Sơn, huyện Gia Lâm, Hà Nội nói: "Đốt vàng mã không phải là sự mê tín mà là một vấn đề mang tính hiểu biết và giáo dục. Cần phải hiểu là hình nhân thế mạng và vàng bạc là xuất phát từ đâu, khi mọi người đã nghe được và hiểu biết về nó thì tôi tin mọi người sẽ không làm điều đó nữa."

Nếu ai đốt hình nhân thế mạng và đốt vàng mã thì phạm phải những điều như sau:

+ Thứ nhất, mất đi tính dân tộc của người Việt Nam, tức là chúng ta đang bị đô hộ văn hóa.
Vàng mã và hình nhân thế mạng không phải xuất phát từ Việt Nam mà xuất phát từ Trung Hoa. Cách đây mấy nghìn năm, chúng ta nằm ở phương Bắc, chịu ảnh hưởng của nền văn hóa này. Thời xưa, tại Trung Quốc có những hủ tục tin vào thần quyền, tin vào thần linh, tin vào sự huyền bí. Con người thời buổi đó chưa được văn minh, chưa phát triển nên họ nhìn bóng đèn điện cũng cho rằng ma quỷ. Mỗi năm đến ngày tế hà bá thì họ mang một cô gái đẹp trong làng để dâng cho hà bá. Hoặc là ngày cúng thần lửa cũng phải đưa một cô gái đẹp lên giàn thiêu. 
Hay khi nhà vua chết, các cung phi mỹ nữ của vua cũng phải tuẫn tiết theo. Nhà vua chết, quan quân phải xây lăng tẩm ở dưới lòng đất sau đó đưa hết vàng bạc, châu báu của nhà vua đem chôn ở dưới đó với ý nghĩ là trả lại cho vua. Và xuất phát từ đó, hình nhân thế mạng, vàng mã được tạo ra là để đối phó với những hủ tục này.
Vua chết, các quan quần thần có con gái là phi tần của vua cũng đau đớn vì con mình phải chết theo. Khi con người bắt đầu văn minh, bắt đầu biết yêu thương lẫn nhau, bắt đầu có tình người thì họ phải nghĩ cách để đối phó với các tập tục. Các hình nhân được tạo ra, trên người hình nhân có ghi tên của các phi tần, của các cô gái đẹp được mang đi đốt, như là một sự thế mạng cho con người. Vàng bạc cũng vậy, nếu mang chôn đi sẽ là sự lãng phí lớn, làm tổn thất của cải của đất nước nên người Trung Hoa cũng làm vàng mã để đốt đi, thay cho vàng bạc phải mang chôn.
Người Trung Hoa làm vậy để cứu mạng những người sống cho nên việc làm này là rất đúng" - Sư thầy Thích Tịnh Giác cho biết.

Cũng theo thầy Tịnh Giác, vào thời kỳ đó vẫn chưa có trường học, giáo dục chưa phát triển nên không thể truyền đạt được ý nghĩa này cho thế hệ sau mà mai một dần qua hình thức truyền khẩu, tam sao thất bản, người trước làm rồi người sau biến hóa đi và vàng mã không còn được sử dụng theo đúng nghĩa nữa. Người ta cứ nghĩ là khi có ai chết là phải đốt vàng mã, hay khi bị bệnh tật thì phải đốt hình nhân để chữa bệnh nên mới dẫn đến việc không hiểu và làm không đúng. Đốt vàng mã với ý nghĩa để cho người đã chết được tiêu dùng thì lại càng sai, và khi đó, đốt vàng mã trở thành mê tín. 
"Ngày nay, chúng ta đang sống trong xã hội phát triển, văn minh hơn, không còn những hủ tục khi xưa nữa thì cũng nên dừng lại việc đốt vàng mã không đúng nghĩa như thế này. Nếu như chúng ta vẫn sử dụng vàng mã thì vô tình chúng ta đang mất đi sự hiểu biết của mình, làm mất đi văn hóa, tín ngưỡng, mất đi bản chất của dân tộc Việt, cũng đồng nghĩa với việc chúng ta đang bị nô lệ về văn hóa" - Thầy Tịnh Giác nói.

+ Tội thứ hai, khi đốt vàng mã mà thầy Tịnh Giác đưa ra là: đốt vàng mã chính là một sự mâu thuẫn trong tâm tư của con người. Khi người thân mất đi, ai cũng cầu mong họ sẽ được về một thế giới an lạc, một thế giới tươi đẹp chứ không ai mong muốn người thân chết đi lại phải xuống âm phủ. Thế nhưng khi người Việt đốt vàng mã thì lại có ý nghĩ rằng đốt cho người thân ở dưới âm phủ có cái mà dùng. Đó chính là một sự mâu thuẫn lớn trong tư tưởng. Tâm thì muốn người thân đi về cõi trên, nhưng hành động thì lại thể hiện là người thân đó bị đày xuống địa ngục làm trâu làm ngựa, làm ma quỷ để nhận những thứ được đốt, tức là người đó sẽ không được siêu thoát.

+ Tội thứ ba, là chúng ta đang lừa gạt chính mình. Tội lừa dối chính bản thân là tội nặng nhất. Chúng ta cúng 1 triệu nhưng lại không dám cầm 1 triệu đó ra để đốt, mà phải tốn thêm 50 nghìn tiền xe để chạy đi mua vàng mã, tức là quy đổi tiền thật thành tiền giả, đồ dùng giả sau đó mới mang về đốt để lừa dối chính mình. Như vậy, chúng ta đang sống có xác mà không có hồn, không có sự tỉnh thức. Con người sống mà không có hồn là con người vô dụng, không có ích cho xã hội và là một sự lãng phí vô cùng lớn" - Sư thầy Thích Tịnh Giác phân tích.

+ Tội thứ tư mà người Việt đang mắc phải khi đốt vàng mã là làm tổn thương lòng từ bi, con người quá ư ích kỷ. Trong khi bao nhiêu người nghèo đang đói khổ, đang mắc phải chứng bệnh nặng thì không góp tiền lại để cứu giúp họ, đóng góp để nghiên cứu chữa trị những căn bệnh nan y mà nhẫn tâm đem đốt những đồng tiền của mình một cách vô nghĩa. Cũng có nghĩa người Việt đang tiêu diệt lòng từ bi của chính mình, dẫn đến xã hội bất an, gia đình bất ổn. Con người không còn tình thương thì sẽ không có chuyện thương vợ thương chồng thương con thương cái. Vô hình, hành động đó đang tạo lên một sự bất an lớn cho gia đình, xã hội.

+ Tội thứ năm, chúng ta đang tin tưởng một cách vô căn cứ những điều mà chúng ta đang làm. Việt Nam đồng không phải là tiền tệ phổ biến thế giới, và khi giao dịch với các nước khác, đồng tiền của chúng ta phải được bảo chứng, phải thông qua ngân hàng để đổi sang tiền USD, tiền của Lào, của Thái Lan, của Campuchia.... để giao dịch. Vậy với loại tiền vàng mã mà chúng ta đang đốt, ai sẽ là người bảo chứng cho chúng ta là sẽ dùng được ở dưới âm phủ? Ngân hàng nào sẽ đứng ra quy đổi cho chúng ta? Cho nên đây là điều không hợp lý và chúng ta cần phải xem lại xem tinh thần của mình liệu có đang ổn định?" - Thầy Tịnh Giác nói.

+ Tội thứ sáu, khi đốt vàng mã làm phạm phải tội sát sinh. Giấy được làm từ cây rừng, khi con người sử dụng phải có sự chuyển đổi, phải giúp ích cho cuộc sống của con người. Nếu sử dụng chỉ để thỏa mãn cho vấn đề tâm linh nhưng sự thỏa mãn đó lại không có căn cứ, không hợp lý thì vô tình gây nên sự lãng phí lớn, đang khuyến khích chặt cây rừng, hủy hoại môi trường, đe dọa đến cuộc sống của con người để phục vụ mục đích không đúng đắn. Đó là cũng được xếp vào tội sát sinh.
"Chúng ta đều là những người có ăn có học cho nên đừng để thua nhưng "con buôn", đừng để sống chỉ có xác mà không có hồn. Tôi tin rằng, khi mọi người biết được, hiểu được thì sẽ mọi người sẽ hành động khác" - Thầy Thích Tịnh Giác kết luận.

Theo sư thầy Thích Tịnh Giác, bản chất của việc đốt vàng mã không phải là xấu, không phải mê tín, nhưng nếu đốt mà không hiểu thì vô tình người Việt đang mắc phải 6 tội lỗi, trong đó lớn nhất là tội làm mất đi tính dân tộc, lừa gạt chính mình và làm tổn thương lòng từ bi.

Có thể thấy, cúng Rằm Tháng Bảy và đốt vàng mã vào ngày này đã trở thành một phong tục của người dân Hà Nội nói riêng và của người Việt Nam nói chung. Hàng nghìn người sẵn sàng bỏ ra tiền triệu để sắm sửa vàng mã, để cúng tế sau đó đốt đi. Vậy, ý nghĩa thực sự của việc đốt vàng mã là gì? Liệu đốt vàng mã có phải là mê tín?
Luận bàn về điều này nhân ngày Rằm Tháng Bảy, Sư thầy Thích Tịnh Giác - Sư Trụ trì chùa Phúc Sơn, thôn Kim Sơn, xã Kim Sơn, huyện Gia Lâm, Hà Nội nói: "Đốt vàng mã không phải là sự mê tín mà là một vấn đề mang tính hiểu biết và giáo dục. Cần phải hiểu là hình nhân thế mạng và vàng bạc là xuất phát từ đâu, khi mọi người đã nghe được và hiểu biết về nó thì tôi tin mọi người sẽ không làm điều đó nữa."

Nếu ai đốt hình nhân thế mạng và đốt vàng mã thì phạm phải những điều như sau: