Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014
Bạn Tri âm – Tri Kỷ.
Một chiều thứ bảy, tôi “vác” em xe cúp đi sửa. Nhìn bác thợ cửa hàng “Tuấn Điện”, đối diện khu Lâm Tường nổi tiếng HP, mà thấy thương bác, loay hoay mãi. Bác bảo càng làm, càng thấy khó. Hic
Nhấc điện thoại lên, một bản nhạc quen thuộc . Cũng gần được hai mươi lăm năm rồi đấy nhỉ?
Trong lòng thành phố nhộn nhịp, không ngờ đăng sau cánh cổng đó có một không gian khá đẹp như thế, đó là quán cà phê Trường An 83 Đường Hồ Sen.
Quán không rộng lắm nhưng đủ cho khách đến cảm nhận được sự yên tĩnh và hoài cổ. Từ chỗ để xe bên ngoài không có gì ấn tượng nhưng đi thêm vài bước chân nữa là cả một không gian nhỏ xinh đẹp. Một cái ao be bé ngay giữa lòng quán, hàng đàn cá vàng đang bơi lượn. Xung quanh là những tán cây nhỏ xanh mướt. Đứng từ đầu ao ngay lối vào, khách đến có thể nhìn thấy ngay một bức tượng Phật cổ kính trang nghiêm từ ái lặng lẽ tọa thiền.
Trong gam màu cổ kính, lặng lẽ đứng trước tượng Phật đảnh lễ Người và tìm một chỗ ngồi thích hợp. Bản nhạc nhẹ nhàng vẫn tự nhiên trôi lang thang quện vào hương vị trà thơm, ly cà phê nóng, ít cồn đang cháy được đặt phía dưới cốc.
Gọi là cái đẹp nhưng có lẽ cũng chỉ đúng với ai đó vào một lúc nào đó vì đó chưa phải là cái đẹp hoàn hảo, tuyệt đối nhưng đối với tôi, quán đẹp vì nơi ấy có một bức tượng Phật đẹp đẽ trang nghiêm từ ái trang trọng giữa không gian quán. Nhìn những bụi cây trong chiều đông, trời không nắng, gió hiu hiu lạnh. Trong khoảnh khác ấy, được lắng nghe những chia sẻ từ những người bạn. tôi cảm thấy lòng ấm áp và cảm nhận được cái cuộc sống trong thực tại, trong sự tĩnh lặng ngay nơi phố xá ồn ào.
Màn sàn tầng hai được lát gỗ, sạch sẽ, bóng mịn. Phía bên tường gần chỗ ngồi có treo một bức tranh thư pháp, phải cố gắng lắm mới luận ra được:
Ở đời thiếu bạn tri âm
Như cây thiếu nắng, như trầm thiếu hương
Trầm kia nếu chẳng chút hương
Khác chi khúc gỗ mục bên đường lẻ loi
Đọc đến từ “Tri âm” làm tôi nhớ đến câu truyện Bá Nha – Tử Kỳ đời nhà Tấn. Trên đời có lẽ duy nhất Tử Kỳ là người hiểu được tiếng đàn của Bá Nha. Có thể vì thế mà Bá Nhá đã đập đàn sau khi Tử Kỳ mất. Một người bạn tri âm, hiểu được tiếng đàn, hiểu được nỗi lòng mình.
Hôm nay cũng là ngày sinh nhật Minh muôi. Một ngày chủ nhật đẹp trời nhớ lại kỷ niệm cũ. Tình bạn của một thời lăn lốp xe đi học, bẻ dóc dọc đường và hàng tá chuyện khác giờ cũng như một chớp mắt nhưng in sâu vào ký ức nhỏ bé.
Mọi sự so sánh đều khập khiễng nhưng có những cái tên đã đi vào năm tháng. Tuy anh em chúng ta, mỗi người một sở thích, một con đường đi khác nhau nhưng tất cả đều hiểu nhau. Tôi lại nhớ có người nói “bạn tri kỷ là bạn hiểu được những sở thích của nhau, nhưng không bao giờ chê khuyết điểm của nhau”
Tuy đi trên những con đường khác nhau, nhưng chúng ta đều là những hành khách đi trên một chuyến tàu về ga Hạnh Phúc. Chúc các cậu luôn vui vẻ, may mắn, có thật nhiều hạnh phúc và tình bạn của chúng ta mãi như vậy nhé.
Cà phê Trường An một chiều mùa đông 14/12/2014.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét