Khoảng lặng trong lòng thành phố Hải Phòng. -
Chiều hôm đó, hắn đi làm về, cũng như thường ngày nhưng hôm nay chỗ làm có một số việc phát sinh, khiến hắn cảm thấy một chút phiền muộn và mệt mỏi
Hắn định không đến chúng thanh niên, nhưng một sự thôi thúc sâu kín nào đó trong tâm hồi đã kéo đôi chân hắn. Trên đường đi, hắn lại cảm giác háo hức vì đây là lần đầu tiên, không biết mọi người trông như nào, sinh hoạt ra sao?

Chiều hôm đó, hắn đi làm về, cũng như thường ngày nhưng hôm nay chỗ làm có một số việc phát sinh, khiến hắn cảm thấy một chút phiền muộn và mệt mỏi
Hắn định không đến chúng thanh niên, nhưng một sự thôi thúc sâu kín nào đó trong tâm hồi đã kéo đôi chân hắn. Trên đường đi, hắn lại cảm giác háo hức vì đây là lần đầu tiên, không biết mọi người trông như nào, sinh hoạt ra sao?
Đến cửa
Chùa, trời cũng đã tối, ánh đèn hắt qua những tàn lá. Ngoài sân rất đông
các bạn trẻ đang tập Vịnh Xuân Quyền, say mê tập niêm thủ, bạn thì đánh
gậy, bạn thì đánh một bài quyền, tất cả nơi họ, lại thấy một sức sống
mới.
Bước trên thềm đá, lời kinh bắt đầu nghe rõ hơn, mỗi bước chân lại thêm ấm lại,
Xin cho con mãi mãi
Lòng thương yêu không cùng,
Trải thế giới Tam-thiên,
Đến chúng sinh vô tận.
Ngoài chánh điện, dưới đất, từng đôi dép, đôi giày được các bạn xếp ngay ngắn. Bước vào trong, càng ngạc nhiên hơn khi thấy quá nhiều gương mặt sáng đều rất trẻ. Trong tà áo tràng cách điệu có nét hiện đại, tất cả đều trang nghiêm, thanh tịnh, hát theo lời kinh
Xin cho khắp muôn loài
Sống yên lành bên nhau,
Không ganh ghét giết nhau
Không chiến tranh oán thù
Lặng lẽ quỳ trước Phật, chợt nhớ đến lời của một người Thầy “Hạnh Phúc là được quỳ dưới chân Phật”, khi nghĩ đến điều đó, sự phiền muộn trong lòng lại tan biến, một niềm vui nhỏ bé trong lòng đã chiếm chỗ.
Bao năm qua, không biết đôi chân này đã đi trên bao nhiêu con đường. Hôm nay, cũng đôi bàn chân ấy, cũng lại bước lên một con đường khác, con đường hướng về phía mặt trời, và trên con đường đi, hắn lại thấy mình đã có nhiều lỗi lầm, mặc dù trước đó, thấy mọi thứ đều rất thật, rất đúng.
Một người Thầy đã khéo léo đưa những lời kinh bình dị, dễ hiểu bay bổng truyền cảm trên từng nốt nhạc, như một bản Thánh Ca có sức ấm áp làm lay động tâm hồn bao người nghe.
Ôi tội lỗi chập chùng
Vây kín cả tâm con
Dù tha thiết ăn năn
Nhưng khó trừ diệt được
Cúi xin mười phương Phật
Soi sáng cả lòng con.
Trong Kinh Kim Cang luận giải có đoạn:
Không thể cân đo trí tuệ một người bằng lời nói, mà chính bằng cuộc sống của những người xung quanh ảnh hưởng bởi chính họ
Giờ này, tôi ở đây, quỳ dưới Phật đài, cùng huynh đệ hát (tụng) lời Kinh Khấn Nguyện thì ở ngoài kia, ngay sát thôi, một người bạn thầm lặng vẫn đứng ngoài hiên chùa, quan sát từng bước đi của Huynh Đệ mà giờ tôi mới biết. Suốt mấy năm qua, người bạn ấy trong trang phục của võ sinh, nhưng đã khiến biết bao người biết đạo, trong đó có tôi, và tôi thấy biết ơn người bạn ấy, cũng như các huynh đệ khác trong chúng, những người bạn thầm lặng.
Sau giờ ngồi Thiền, thiền hành, buổi sinh hoạt khép lại với những động tác tập khí công thật sảng khoái và dễ chịu, và dư âm ấy còn kéo dài vào cả tận giấc ngủ đêm hôm ấy.
Bước trên thềm đá, lời kinh bắt đầu nghe rõ hơn, mỗi bước chân lại thêm ấm lại,
Xin cho con mãi mãi
Lòng thương yêu không cùng,
Trải thế giới Tam-thiên,
Đến chúng sinh vô tận.
Ngoài chánh điện, dưới đất, từng đôi dép, đôi giày được các bạn xếp ngay ngắn. Bước vào trong, càng ngạc nhiên hơn khi thấy quá nhiều gương mặt sáng đều rất trẻ. Trong tà áo tràng cách điệu có nét hiện đại, tất cả đều trang nghiêm, thanh tịnh, hát theo lời kinh
Xin cho khắp muôn loài
Sống yên lành bên nhau,
Không ganh ghét giết nhau
Không chiến tranh oán thù
Lặng lẽ quỳ trước Phật, chợt nhớ đến lời của một người Thầy “Hạnh Phúc là được quỳ dưới chân Phật”, khi nghĩ đến điều đó, sự phiền muộn trong lòng lại tan biến, một niềm vui nhỏ bé trong lòng đã chiếm chỗ.
Bao năm qua, không biết đôi chân này đã đi trên bao nhiêu con đường. Hôm nay, cũng đôi bàn chân ấy, cũng lại bước lên một con đường khác, con đường hướng về phía mặt trời, và trên con đường đi, hắn lại thấy mình đã có nhiều lỗi lầm, mặc dù trước đó, thấy mọi thứ đều rất thật, rất đúng.
Một người Thầy đã khéo léo đưa những lời kinh bình dị, dễ hiểu bay bổng truyền cảm trên từng nốt nhạc, như một bản Thánh Ca có sức ấm áp làm lay động tâm hồn bao người nghe.
Ôi tội lỗi chập chùng
Vây kín cả tâm con
Dù tha thiết ăn năn
Nhưng khó trừ diệt được
Cúi xin mười phương Phật
Soi sáng cả lòng con.
Trong Kinh Kim Cang luận giải có đoạn:
Không thể cân đo trí tuệ một người bằng lời nói, mà chính bằng cuộc sống của những người xung quanh ảnh hưởng bởi chính họ
Giờ này, tôi ở đây, quỳ dưới Phật đài, cùng huynh đệ hát (tụng) lời Kinh Khấn Nguyện thì ở ngoài kia, ngay sát thôi, một người bạn thầm lặng vẫn đứng ngoài hiên chùa, quan sát từng bước đi của Huynh Đệ mà giờ tôi mới biết. Suốt mấy năm qua, người bạn ấy trong trang phục của võ sinh, nhưng đã khiến biết bao người biết đạo, trong đó có tôi, và tôi thấy biết ơn người bạn ấy, cũng như các huynh đệ khác trong chúng, những người bạn thầm lặng.
Sau giờ ngồi Thiền, thiền hành, buổi sinh hoạt khép lại với những động tác tập khí công thật sảng khoái và dễ chịu, và dư âm ấy còn kéo dài vào cả tận giấc ngủ đêm hôm ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét