Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

Hạnh Phúc chính là một nội tâm thanh tịnh

Người Biết Sống một mình hạnh phúc

Người Biết Sống Tự Tại

Hạnh phúc chính là một nội tâm thanh tịnh. Khi đọc kinh Người Biết sống một mình, người đọc bắt gặp Chánh Niệm (chánh số 7) trong Bát Chánh Đạo ở đây.

Đọc xong kinh Người Biết Sống một mình, ta hiểu thêm rằng, nếu ai đó thích ở một mình, mà tâm đầy phiền não, vọng tưởng, thì người đó vẫn chưa gọi là Biết Sống một mình. Ngược lại, sống giữa sự ồn ào, sống giữa mọi người, lòng xa rời mọi ái nhiễm thì Đức Phật khen là người Biết Sống một mình (biết sống tự tại), khen là người đó biết an trú trong chánh niệm.

Thời Đức Phật còn tại thế, có một vị khất sĩ tên là Thượng Tọa (Thera) chỉ ưa ở một mình.
Một số vị khất sĩ, thấy có điều gì đó không ổn, bèn bạch Phật. Đức Thế Tôn bèn bảo một vị khất sĩ:

- Thầy hãy tới chỗ mà khất sĩ Thượng Tọa cư trú và bảo với thầy ấy là tôi muốn gặp.

Phật thật nhẹ nhàng và tinh tế, Phật không trách mắng vị Khất Sĩ này, mà chỉ nói rằng

- Thầy đúng là người ưa sống một mình, tôi không nói là không phải. Nhưng tôi biết có một cách sống một mình thật sự mầu nhiệm

Rồi Đức Thế Tôn nói bài kệ sau đây:

Quán chiếu vào cuộc đời
Thấy rõ được vạn pháp
Không kẹt vào pháp nào
Lìa xa mọi ái nhiễm
Sống an lạc như thế
Tức là sống một mình.

Tôn giả Thượng Tọa nghe xong, lấy làm vui mừng sung sướng, cung kính làm lễ Phật và rút lui

Sau đó Phật cho gọi các vị Khất sĩ và dạy bài Pháp

Đừng tìm về quá khứ
Đừng tưởng tới tương lai
Quá khứ đã không còn
Tương lai thì chưa tới
Hãy quán chiếu sự sống
Trong giờ phút hiện tại
Kẻ thức giả an trú
Vững chãi và thảnh thơi.
Phải tinh tiến hôm nay
Kẻo ngày mai không kịp
Cái chết đến bất ngờ
Không thể nào mặc cả.
Người nào biết an trú
Đêm ngày trong chánh niệm
Thì Mâu Ni gọi là
Người Biết Sống Một Mình. (tự tại)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét