Một chuyến đi dã ngoại thú vị của gia đình, vào một chiều mưa nhỏ, chớm Thu. (03/08/2014)
Nét xưa vương lại “nếp nhà nông”
Tìm cội, Ta-Người gánh nhớ mong
Hai câu thơ quá đẹp, thu gọn mình trong một tấm bảng nhỏ, cùng hàng cây
xanh mát rung rinh, chào đón những tâm hồn yêu thương về với Vườn Xưa.
Cơn mưa chiều chợt đến, lại càng khiến Vườn Xưa thêm tinh khiết, mát mẻ, lá sen lại càng xanh hơn trong làn ao biêng biếc.
Sự bộn bề dường như tan biến, lo lắng cũng không còn. Kệ ngày mai, mặc
cho ngày đã qua, khẽ nhắm mắt một chút, cảm nhận một hơi thở nhẹ nhàng,
thấy một niềm hạnh phúc đơn sơ.
Đây cũng là một dịp thật đẹp để
cô con gái đáng yêu thấy được “cảnh xưa”, thấy được cối đá, cối xay,
những chiếc bát bằng đất, con thuyền gỗ, ao sen, Để lòng con biết yêu
thiên nhiên hơn, thấy được cái đẹp từ những điều bình dị nhất.
Bóng chiều tà hơi ích kỷ, đã nuốt gần hết cảnh vườn vào màn đêm, nhưng
không Vườn Xưa lại khoác lên mình một chiếc áo khác. Ngồi bên một người
bạn thân học từ cấp ba, trên chiếc thuyền gỗ, ai cũng đều đang chiếm
trọn một vẻ đẹp riêng vào lòng mình. Dưới ao nhỏ, tĩnh mịch, tiếng một
vài con ếch nghịch ngợm “Ộp” “Ộp” gần thác nước. Có lẽ lúc này, âm
thanh hay nhất đó là sự tĩnh lặng. Nếu bạn từng đến đây, bạn sẽ cảm nhận
thấy điều đó.
Lặng ngắm trời sao, chợt thấy buồn cười vì một suy
nghĩ vừa ùa về, cuộc đời con người suốt ngày loanh quanh hai chữ
“Vui-Khổ”, không thì tránh khổ tìm vui. Trong lúc này, lòng tôi đang
ngập tràn cảm giác thoải mái, thì đâu đó vẫn có biết bao tâm hồn vẫn
đang đau khổ. Chợt lại tự nói với lòng mình, hãy biết sống để đem lại
niềm vui.
Chuyến đi khép lại cùng với lời chia sẻ nhẹ nhàng của
Thầy Tuyên, chủ nhân của Vườn Xưa. Lời Thầy ấm áp và để lại một kỉ niệm
đẹp trong mỗi chúng tôi.