Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Thơ: Dòng Sông
@Tạ Lương  & Trác  Mộc

Trên sông 2 thuyền lạ.
Cùng xuôi theo một dòng.
Đâu tiếng hò vang vọng
Nơi ráng chiều xa xăm.

Hỏi ai bên thuyền ấy.
Cùng đến bến chờ mong.
Hay vô tình tương ngộ.
Cho ta nặng cõi lòng...

Dòng đời có tựa như dòng sông?
Về nơi ấy, ta gặp thuyền đó?
Con sông kia, có như quán trọ?
Trăng náu mình, để khỏi lênh đênh.

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Tình.

Tình
@Trác Mộc & Tường Ngáp

Nhiều khi nói vô tình
Nhưng làm thành cố tình
Là bởi vì DỤC Tình
Nhiều anh rất chung tình
Nhưng rất hay thất tình
Tại gặp em Đa Tình
Ta tìm tấm chân tình
Lại ra lũ bạc tình

Tại mình không Thật Tình.

THẾ.

Thế
@: Trác Mộc

Nhiều khi nhìn như THẾ
Nhưng nó không phải THẾ?
Nhiều khi nhìn như THẾ
Nó lại là như THẾ

Nhiều khi nói như thế
Nhưng làm không như THẾ
Nhiều khi nói như THẾ
Nó lại làm như THẾ

Biết Thế mới là THẾ
Không biết mới như THẾ
Thế mới là nhu THẾ.

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Hải Phòng Sáng chớm Đông




Sáng nay gió mùa về, khe khẽ lạnh. Trên đường đưa Tường Vi đi học, Bố chỉ mau chóng thật nhanh, đến chỗ làm, cầm trong tay một ly trà nóng, ấm áp

Thoáng lướt FB, thấy hình ảnh đầu tiên là Hồ Gươm nhẹ. Một chút cảm xúc tựa 2 bài thơ

Người luôn trong ta

Lá bàng rơi về đâu trong ta
Mặt hồ lặng xa xa
Gió tiễn thu miên man
Sương lặng trùm không gian
Cánh chim nào lươt qua
Hồ gươm sương trắng xóa
Cô đơn, thấy có ta
Đường về nhà còn xa
Nơi đó có cỏ hoa
Đông đi, xuân chan hòa
Nắng khẽ chiếu hiền hòa
Én lượng về hoan ca
NGƯỜI sẽ luôn trong ta
Lau nước mắt nhạt nhòa
Lòng không còn cô đơn
Ngập tràn hạnh phúc


Thu đã qua

Thu đã qua rồi anh thấy không?
Đón lạnh đầu Đông đến se lòng....
Sáng nay Hà Nội mưa lạnh giá
Ghễ cũ bên hồ đứng lặng trông

Mặt hồ phẳng lặng sầu mênh mông
Sương đưa theo gió, chút bềnh bồng
Thu vàng theo lá, Đông cô tịch
Cây buồn sơ xác, uốn cong mình

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Đường Về Nhà - River flows in you

Một cảm giác cô đơn trong cuộc đời, không phải vì cô đơn trong tình ái. Một cảm giác cô đơn nhẹ nhàng trên con đường về nhà, không thể có ai đi cùng, trên con đường này chỉ có ta, nỗ lực bước trên con đường đó

Cảm xúc được dâng lên mạnh hơn khi nghe bản nhạc piano "River flows in you"  huyền thoại Shungha với những ngón tay phiêu nhẹ trên phím đàn. 

 
Chiếc lá sẽ rơi về đâu?
Dòng nước trôi mãi xa
Những nốt nhạc miên man
Trôi bồng bềnh trong không gian
Phím đàn nào khẽ lướt qua
Trong cô đơn, thấy chỉ có ta.
Đường còn dài và rất xa
Vì ta biết đường về nhà
Nơi đó có cỏ hoa
Ánh sáng sẽ chiếu chan hòa
Tiếng chim hót hoan ca
Đức Phật sẽ luôn trong ta
Sẽ không còn nước mắt nhạt nhòa
Lòng không còn cô đơn
Ngập tràn hạnh phúc.

River flows in you.



Hiểu thêm về Ngũ Uẩn

Trong môn Tâm Lý Học ngày nay, Thân không được coi là Tâm và tách rời. Nhưng cách đây 2.500 năm, Đức Phật đã xếp Thân (sắc thân) vào Tâm qua giáo lý Ngũ Uẩn (Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức)

Khi ta đau đớn, tinh thần khó chịu (thân tác động vào tâm) và
Khi Tâm đau đơn, thân xác tiều tụy (tâm tác động vào thân)

1. Sắc: là thân xác này.
2. Thọ: nơi phụ trách các cảm xúc (vui, buồn, hờn, ghét, giận...). Bản chất của Thọ là "Tránh khổ tìm vui"
3. Tưởng: nơi Tâm phụ trách về hình ảnh, âm thanh, mùi vị
4. Hành: Nơi phụ trách các mong muốn sâu thẳm nhât của con người "TÔI MUỐN", tại nơi đây phần Hành luôn luôn làm việc, kể cả khi ta ngủ (chỉ là phần Thức Ngủ, phần Hành hoạt động nhẹ hơn). Nơi đây là hang ổ của Bản ngã trú ngụ, và bản chất của Hành luôn làm cho ta có suy nghĩ "Ham sống, Sợ chết"
5. Thức: là cái biết của con người

Để hiểu thêm về Tâm, Ngũ Uẩn, chúng ta thử ví dụ sau xem đoạn nào là Sắc, Tưởng, Hành, Thức nhé.

ví dụ:
Trời về đêm, se lạnh, hương hoa sữa ngạt ngào, hình bóng em lại trở về trên con phố cũ. Tôi muốn thời gian quay lại...Nhớ Em!

Ở trên, nếu phân tích theo ngũ uẩn, cả 5 uẩn, đều hiện diện
- Se lạnh: ta thấy lạnh (sắc thân)
- Trời về đêm: chính là cái biết, biết trời đang về đêm >> đây thuộc về Hành THỨC
- Hương hoa sữa ngạt ngào, (mùi vị), hình bóng em (hình ảnh)..TƯỞNG Uẩn
- Tối muốn (động từ) ...Hành Uẩn
- Nhớ em (một trạng thái của Ái); Thọ Uẩn

Qua ví dụ nhỏ trên, nếu hiểu sâu về ngũ uẩn, mới thấy đa số con người chúng ta bị Thọ Uẩn chi phí (Tránh khổ, tìm vui). Dù ta có học nhiều đi bao nhiêu, khi nhớ lại vẫn chỉ là Tưởng Uẩn.

Khi ta chịu khó Ngồi thiền, niệm Phật, Tâm được chuyên nhất, tỉnh thức ..(đưa tâm tập trung vào Thức Uẩn)
.....
Do kiến thức còn hạn hẹp, nhiều dòng chia sẻ không tránh khỏi ý kiến cá nhân. Mong các bạn chỉ giúp và cùng nhau tinh tấn.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Xuân, Hạ, Thu, Đông


Nhiều khi thèm muốn được ai nói Pháp cho nghe, chí ít cũng mong có bạn để chia sẻ Pháp, cùng nhau tiến bộ ĐẠO TÂM
Sư Phụ nói, nếu con người ta lấy TIỀN làm trọng, thì khi gặp người sẽ để ý đến quần áo, giầy dép, điện thoại ...loại gì. Nếu người đó có tiền thì được "nể" một chút nhưng vẫn có phần bị ganh ghét. Còn người lấy Tâm làm trọng, phàm làm việc gì cũng dùng đạo nhãn để quán chiếu mà thấy thương cho những kẻ có tiền mà tha hóa đạo đức

Mình dần chán ghét cảnh rủ nhau bia rượu, nhậu nhoẹt cười nói vô bổ, vừa hại THÂN vừa hại TÂM.
Lúc đang còn xuân trẻ, trí tuệ vẫn sáng, đến với Phật pháp đã khó. Nếu đợi về già, da nhăn nheo, đầu óc lú lẫn thì Niệm Phật còn có ích gì?

Albert Einstein từng nói "Có hai thứ được coi là vô tận: Vũ trụ và sự ngu dốt của con người. Về phần vũ trụ thì tôi chưa tin lắm". 

Quả thực con người quá ngu dốt và sống buông thả khi nghĩ rằng chết là hết. .... .... 

Nhìn hàng cây, lặng lẽ như chào Thu đi 
Như ai đó trong heo may, rơi lệ úa. 
Nhìn đời xoay vòng "Xuân, Hạ, Thu, Đông" 
Như kiếp người, Luân Hồi "Sinh, Lão, Bệnh, Tử" 
Xót xa... 
~~~~~

Thu sắp qua rồi, Đông lại sang 
Lặng lẽ, nhìn ai đứng hai hàng? 
Heo may dài lệ, rơi vàng lá 
Xuân theo đàn én, Hạ lại sang.

Nhiều khi thèm muốn được ai nói Pháp cho nghe, chí ít cũng mong có bạn để chia sẻ Pháp, cùng nhau tiến bộ ĐẠO TÂM

Sư Phụ nói, nếu con người ta lấy TIỀN làm trọng, thì khi gặp người sẽ để ý đến quần áo, giầy dép, điện thoại ...loại gì. Nếu người đó có tiền thì được "nể" một chút nhưng vẫn có phần bị ganh ghét.
Còn người lấy Tâm làm trọng, phàm làm việc gì cũng dùng đạo nhãn để quán chiếu mà thấy thương cho những kẻ có tiền mà tha hóa đạo đức.

Mình dần chán ghét cảnh rủ nhau bia rượu, nhậu nhoẹt cười nói vô bổ, vừa hại THÂN vừa hại TÂM.

Lúc đang còn xuân trẻ, trí tuệ vẫn sáng, đến với Phật pháp đã khó. Nếu đợi về già, da nhăn nheo, đầu óc lú lẫn thì Niệm Phật còn có ích gì?

Albert Einstein từng nói "Có hai thứ được coi là vô tận: Vũ trụ và sự ngu dốt của con người. Về phần vũ trụ thì tôi chưa tin lắm". Quả thực con người quá ngu dốt và sống buông thả khi nghĩ rằng chết là hết.
....
....
Nhìn hàng cây, lặng lẽ như chào Thu đi
Như ai đó trong heo may, rơi lệ úa.
Nhìn đời xoay vòng "Xuân, Hạ, Thu, Đông"
Như kiếp người, Luân Hồi "Sinh, Lão, Bệnh, Tử"
Xót xa...
~~~~~

Thu sắp qua rồi, Đông lại sang
Lặng lẽ, nhìn ai đứng hai hàng?
Heo may dài lệ, rơi vàng lá
Xuân theo đàn én, Hạ lại sang.

Cám ơn Đời có Phật

Sau khi Đức Phật ngồi Thiền định 49 ngày, giác ngộ dưới gốc cây Bồ Đề. Ngài tìm năm anh em Kiều Trần Như. Bài pháp đầu tiên mà Phật thuyết cho năm anh em chính là bài Tứ Diệu Đế. Vì vậy,
Nếu ai đó chưa từng nghe TỨ DIỆU ĐẾ (KHỔ, TẬP, DIỆT, ĐẠO) thì chưa phải là đệ tử Phật.
Mình đã từng đọc cách đây hơn 1 năm, nhưng lúc đó vẫn còn mơ hồ. Nhưng gần đây khi được nghe Thầy giảng hiểu và vỡ ra rất nhiều. Cuộc đời con người tóm tắt lại không ngoài hai chữ tránh “KHỔ” tìm “VUI”.
Dù đó là ước mơ nhỏ bé hay lớn lao đến đâu, cũng không ngoài hai chữ Khổ và Vui.
Trong một buổi hội nghị các nhà khoa học hàng đầu thế giới, top của top, có hàng ngàn người dự. Nhưng chỉ có hơn mười người hiểu được thuyết tương đối của Albert Einstein. Do vậy, học Phật Pháp rất khó, rất cần sự tâm huyết và không nản chí.

Chúc mọi người có duyên lành nghe được Tứ Diệu Dế và hiểu được pháp của Phật dạy.

Một cảm giác khi nghe xong Khổ ĐẾ (TỨ DIỆU ĐẾ) và nhìn hàng cây

Hàng cây dài song song
Như khổ vui trong lòng
Biết bao giờ mới gặp
Nhưng từ khi được thắp
Ánh sáng của tình yêu
Lòng ta biết thương nhiều
Cám ơn Đời có Phật

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Buồn ơi, ta xin chào mi

Thọ cảm – Khổ & Vui.
Cảm xúc của con người thì có hàng nghìn trạng thái. Riệng về Ái (Yêu) Thọ uẩn đã giữ nhiều mức độ (Yêu, thích, quý, mến, thương, ….) như ta quý một người bạn, thương một con cún, Yêu một người…
Thọ cảm (thọ uẩn) là một “màn hình” hiện thị quá tinh xảo những cảm xúc của con người. Không những hiện thị, mà Thọ cảm còn quay lại chi phối phần Hành (được hiểu như bo mạch, chip trong máy tính).
Thọ cảm có thể phá nát Sắc Thân (tiều tụy, mòn úa., …) nặng hơn là phá nát Hành uẩn (gây ra tình trạng thần kinh, vì thông tin bị xử lý sai lệch)
Mỗi vấn đề, giống như một bông hoa, ta có thể nhìn từ nhiều hướng. Mình chọn hướng nhìn sao cho THẤY ĐẸP nhất.
Cũng là một cuốn sách, nhưng theo năm tháng, ta lại có hướng nhìn mới hơn về nó. Một bản nhạc cũng vậy, khi ta còn đang yêu say đắm, thì hướng nhìn của ta toàn là Tình ái.
Chiều qua, tình cờ nghe lại nhạc phẩm “Buồn ơi, ta xin chào Mi” của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, mình may mắn lại thấy được đạo lý “Khổ Đế” trong đó. Khi ta quá thương ái một thứ gì đó, tùy theo mức độ nhiều hay ít mà Khổ đau cũng sẽ đầy hay vơi.

Buồn ơi ta xin chào mi
Khi người yêu ta đã bỏ ta đi
Buồn ơi ta xin chào mi
Khi tình yêu chấp cánh bay đi

Buồn ơi ta đang lẻ loi
Buồn hỡi ta đang đơn côi
Buồn ơi hãy đến với ta
Để quên chuyện tình xót xa

Nếu trên đường tình ta lẻ loi một mình
Thì trên đường đời ta có mi buồn ơi! ...
Buồn ơi thế nhân là thế
Sao người yêu vẫn mãi say mê

Buồn ơi yêu đương là thế
Sao tình ta mãi mãi đam mê
Người yêu cho ta niềm đau
Buồn hỡi cho ta quên mau
Buồn ơi hãy đến với ta
Để quên chuyện tình xót xa...

Thiên thần nhỏ của tôi (06/10/2013)

Thiên thần nhỏ

Thơ: Trác Mộc


Thiên thần nào nhỏ nhỏ
Có chiếc giày xinh xinh
Mặc chiếc váy trắng tinh
Phù dâu ngày cưới Bác
Gió mùa thu reo mát
Bàn chân nhỏ nhịp nhàng
Bước trên con đường làng

Mẹ nhìn cười vui mãi.



Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

Chúng ta nghèo đến mức nào?


Sưu Tầm
Chúng ta nghèo đến mức nào
Sưu Tầm
Một hôm, tại một gia đình giàu có, người cha quyết định đưa con trai mình tới một vài nơi ở ngoại thành, để xem mọi người nhất là nông dân có thể nghèo đến mức nào.

Họ đến vùng ngoại ô yên bình và trả một ít tiền để thuê nhà trọ của một người nông dân, mà người cha cho rằng thuộc số những người nghèo nhất xã hội.

Khi về đến nhà, người cha hỏi:
-Bây giờ con có thể hình dung ra rằng một con người có thể nghèo đến mức nào rồi chứ?
-Vâng ạ
-Thế con học được gì từ chuyến đi?
-Có ạ!_ người con đáp_ Con nhìn thấy rằng chúng ta có một con thú cưng, còn họ thì có nhiều chó, lợn, gà thật vui vẻ. Chúng ta có một bể bơi nhỏ xíu trong vườn, còn họ thì có cả dòng suối, song thật lớn. Chúng ta phải trả tiền để mua đèn trong nhà, còn họ có cả một bầu trời sao vào buổi tối. Chúng ta xây sân trong chỉ vỏn vẹn trước nhà, còn họ có cả một chân trời. Chúng ta có một mảnh đất nhỏ để xây nhà mà sống, còn họ có những cánh đồng rộng mênh mông. Chúng ta phải mua rau và cây cảnh, còn họ tự trồng được. Chúng ta phải xây những bức tường bao quanh tài sản của chúng ta để bảo vệ chúng ta, còn họ có những người bạn bảo vệ nhau.
-Cảm ơn cha đã cho con thấy chúng ta nghèo đến mức nào!
Một hôm, tại một gia đình giàu có, người cha quyết định đưa con trai mình tới một vài nơi ở ngoại thành, để xem mọi người nhất là nông dân có thể nghèo đến mức nào.

Họ đến vùng ngoại ô yên bình và trả một ít tiền để thuê nhà trọ của một người nông dân, mà người cha cho rằng thuộc số những người nghèo nhất xã hội.

Khi về đến nhà, người cha hỏi:
-Bây giờ con có thể hình dung ra rằng một con người có thể nghèo đến mức nào rồi chứ?
-Vâng ạ
-Thế con học được gì từ chuyến đi?
-Có ạ!_ người con đáp_ Con nhìn thấy rằng chúng ta có một con thú cưng, còn họ thì có nhiều chó, lợn, gà thật vui vẻ. Chúng ta có một bể bơi nhỏ xíu trong vườn, còn họ thì có cả dòng suối, song thật lớn. Chúng ta phải trả tiền để mua đèn trong nhà, còn họ có cả một bầu trời sao vào buổi tối. Chúng ta xây sân trong chỉ vỏn vẹn trước nhà, còn họ có cả một chân trời. Chúng ta có một mảnh đất nhỏ để xây nhà mà sống, còn họ có những cánh đồng rộng mênh mông. Chúng ta phải mua rau và cây cảnh, còn họ tự trồng được. Chúng ta phải xây những bức tường bao quanh tài sản của chúng ta để bảo vệ chúng ta, còn họ có những người bạn bảo vệ nhau.
-Cảm ơn cha đã cho con thấy chúng ta nghèo đến mức nào!

Tại sao chúng ta sợ BÓNG TỐI? - Bóng đêm thuần khiết

Hồi nhỏ xíu, mình rất sợ bóng tối. Lớn dần ít sợ hơn và bây giờ thì gần hết sợ. Tâm hồn trưởng thành hơn một chút xíu, nghĩ lại, lúc còn nằm trong bụng Mẹ, bóng tối là một che trở và ấm áp, một bóng tối thuần khiết, có lời yêu thương, có nhịp đập nhẹ nhàng trái tim của mẹ, bao yêu thương mẹ nâng niu xíu, được ôm ấp, bao bọc một linh hồn nhỏ bé.
Nhưng không hiểu sao AI cũng có tâm lý sợ BÓNG TỐI? Bóng Tối đáng sợ thế ư?
Tại sao lại thế? Các bạn cùng chia sẻ cảm xúc của các bạn nhé. Về phần mình, mình sẽ góp vui bằng một câu truyện ngắn “Cổ Tích về Bóng Đêm”.

Cổ tích về Bóng Đêm
Hạnh Nguyễn
Hồi  nhỏ xíu, mình rất sợ bóng tối. Lớn dần ít sợ hơn và bây giờ thì gần hết sợ. Tâm hồn trưởng thành hơn một chút xíu, nghĩ lại, lúc còn nằm trong bụng Mẹ, bóng tối là một che trở và ấm áp, một bóng tối thuần khiết, có lời yêu thương, có nhịp đập nhẹ nhàng trái tim của mẹ, bao yêu thương mẹ nâng niu xíu, được ôm ấp, bao bọc  một linh hồn nhỏ bé.
Nhưng không hiểu sao AI cũng có tâm lý sợ BÓNG TỐI? Bóng Tối đáng sợ thế ư?
Tại sao lại thế? Các bạn cùng chia sẻ cảm xúc của các bạn nhé. Về phần mình, mình sẽ góp vui bằng một câu truyện ngắn “Cổ Tích về Bóng Đêm”.

Cổ tích về Bóng Đêm
Hạnh Nguyễn

Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi Bóng Đêm chiếm toàn bộ trái đất, Bóng Đêm tự cho mình là độc tôn, là duy nhất.

Thời gian dần trôi, bên cạnh Bóng Đêm còn có Ánh Sáng mặt trời, Ánh Sáng của những vì sao le lói. Bóng Đêm bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho một kẻ có tên là Ánh Sáng. 

Thế là Bóng Đêm rất ghét Ánh Sáng, ghét nhiều đến nỗi, Bóng Đêm chẳng thèm để ý đến Ánh Sáng nữa. Hễ ở đâu có Ánh Sáng thì Bóng Đêm quay lưng đi, chẳng cần nhìn làm gì, chẳng cần tiếp xúc với cái luồng sáng chói chang ấy.

Bóng Đêm là thế, có gì đó cô độc và lạnh lùng, vì muôn loài bây giờ chỉ thích Ánh Sáng thôi. Muôn loài vui chơi, đùa giỡn, sinh hoạt và lao động cùng Ánh Sáng. Còn khi Bóng Đêm đến, muôn loài chỉ muốn ngủ hoặc ngồi nhìn ngắm mà chẳng hề vui đùa với Bóng Đêm. Thế là đêm thật buồn, thật cô độc và lạnh lẽo. Từ khi Ánh Sáng xuất hiện, Bóng Đêm ghét Ánh Sáng, giận Ánh Sáng lắm, giờ đây Bóng Đêm tuyệt giao hổng thèm chơi với Ánh Sáng luôn và cũng chả thèm chơi với muôn loài. Mặc kệ, Bóng Đêm sẽ một mình lặng lẽ, sẽ chỉ chơi đùa, cô độc một mình Bóng Đêm thôi.

Một ngày mưa, khi Ánh Sáng bắt đầu le lói, cho đến khi tàn hẳn, thì mưa vẫn cứ rơi rơi hoài, chả hiểu nước đâu mà lắm thế. Đợi khi Ánh Sáng khuất xa, Bóng Đêm bước ra trong màn mưa đêm ảm đạm như thế, loanh quanh phủ đầy vạn vật, đột nhiên Bóng Đêm nghe tiếng khóc của một đứa trẻ...

Bóng Đêm chẳng quan tâm, ừ thì thế nào đứa bé ấy cũng đang khóc vì đang sợ Bóng Đêm đó sao. Cũng có thể nó khóc vì Ánh Sáng bỏ đi đấy, vì cả cơn mưa hôm nay. Bóng Đêm lầm lì ngắm nhìn đứa bé đang ngồi khóc ấy, sao mà đứa trẻ ấy cô độc thế nhỉ, đêm tối mà khóc thì chắc đi lạc rồi, chắc vì cả lạnh nữa, đêm thì bao giờ cũng lạnh mà. Mãi suy nghĩ vẩn vơ về đứa bé, Bóng Đêm không biết đứa bé đang nhìn mình chăm chăm. Đây là lần đầu tiên có người dám nhìn Bóng Đêm, làm sao mà nhìn thấy được, làm sao nhìn khi xung quanh Bóng Đêm chỉ đặc một màu đen đáng sợ. 

Bóng Đêm quát:

- Không sợ đêm tối sao mà nhìn ta, ngươi đang khóc vì Ánh Sáng bỏ ngươi lại đúng không? Vì luyến tiếc đúng không?

Đứa bé vẫn khóc, nhưng cố gắng nói rằng:

- Bóng Đêm chẳng đáng sợ đâu, mà cũng chẳng khóc vì Ánh Sáng, em ghét Ánh Sáng nên em mới khóc thế này, sao đêm tối không dài mãi ra, sao Bóng Đêm không là vinh viễn, em khóc vì đêm tối trời mưa và chẳng muốn về nhà, vì muốn ngồi mãi với Bóng Đêm thế này! Để khóc thoải mái hơn! 

Rồi chợt đứa bé la lớn "Ối", đứa bé đang chảy máu, chắc mưa tuôn xát vào vết thương. Bóng Đêm mủi lòng, bé thế kia mà sao nói thích đêm tối, lạ không. Có ai thích Bóng Đêm bao giờ?

Bóng Đêm đến bên cạnh đứa bé, nhìn vết thương, nhìn những giọt nước mắt nhỏ nhoi giữa màn mưa lạnh. Ôm đứa bé vào lòng, Bóng Đêm im lặng.

Đứa bé bắt đầu thút thít và nói:

- Em không muốn trời sáng, vì không muốn mọi người nhìn thấy vết thương trên người em, em ghét Ánh Sáng vì Ánh Sáng làm mọi người chê cười em, trong Ánh Sáng em phải không được khóc, khóc thì bị chê cười, chế nhạo, xấu hổ lắm. Trong Ánh Sáng em phải cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng em vẫn chỉ là đứa trẻ thôi mà... Chẳng có điều gì của Ánh Sáng làm em vui cả. Trong Ánh Sáng người ta sẽ dễ dàng nhận ra em và mang cho em nhữngg vết thương lớn nhỏ, mà thế thì, mẹ sẽ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng lắm.

À, Bóng Đêm hiểu rồi, Ánh Sáng làm lòng đứa bé đau đớn, nên nó cần đêm tối để giấu mình. Khi bị tổn thương thì nó trốn vào một góc thật kín, thật tối, để không ai biết, không ai nhìn thấy, và dùng Bóng Đêm để an ủi sự yếu đuối của chính mình. Bóng Đêm trầm ngâm, không dưng Bóng Đêm thấy lòng mình buồn buồn, đứa bé khóc mãi thế này, đêm tối lạnh lắm, vết thưong sẽ đau hơn... Và rồi, lần đầu tiên Bóng Đêm nhớ đến Ánh Sáng. Muốn Ánh Sáng đến mau để đưa đứa trẻ này về, soi đường cho nó, soi rõ vết thương để mẹ nó chăm sóc.

Bóng Đêm dùng hết sức làm cho màn đêm dịu dàng hơn, để đứa trẻ nằm ngủ... rồi dùng cái cell phone mà Ánh Sáng cho (Ánh Sáng bảo có lúc ngủ quên thì gọi dậy, hoặc tiện liên lạc, Bóng Đêm mà thèm gì cái cell phone, nhưng giờ là lúc cần thiết).

- Alô, Ánh Sáng hả? Đừng ngủ nữa, đến ngay với Bóng Đêm!

Quái lạ thật, lần đầu tiên nghe giọng Bóng Đêm, gì mà dịu dàng thế, mà hiền nữa, đâu như Ánh Sáng, hay bị nói rằng giọng dở tệ, thì giọng Ánh Sáng buổi sáng phải khác buổi trưa, khác buổi chiều chứ đêm thì có một buổi thôi mà.

Ánh Sáng vội đến, mang luồng sáng le lói đến cạnh đứa bé, một chút ấm áp, xua cơn mưa kì quặc. Đứa bé khẽ co mình ngủ tiếp . 

Bóng Đêm nhìn Ánh Sáng nói:

- Hãy soi đường cho đứa bé về với mẹ, soi cho vết thương chảy máu kia khô lại và liền sẹo lại mau mau nghen.

Rồi Bóng Đêm từ từ quay lưng bỏ đi, Ánh Sáng nhìn theo và nói: 

- Là đứa trẻ thì được quyền có sự che chở, muôn loài vạn vật cũng thế. Đừng vì mình là Bóng Đêm, không ai trông thấy mà tưởng mình không cần che chở, hãy gọi cho Ánh Sáng khi đêm quá dài và lòng trống rỗng, ai cũng yêu Bóng Đêm cả, vì chỉ có đêm tối ngưòi ta mới biết yêu quí nhau hơn, đêm tối là ngọn nguồn của yêu thương. Con người ai cũng có một góc tối nào đó trong lòng mình, chính nơi này người ta biết làm sống lại những niềm vui của cuộc đời. Chẳng bao giờ Bóng Đêm cô độc cả, biết không?

Bóng Đêm im lặng, mường tượng như Bóng Đêm khóc, vì Ánh Sáng thấy từ khóe mắt Bóng Đêm có những giọt nước mắt rơi ra mà. Mà tại sao Bóng Đêm khóc thì có lẽ chỉ có Ánh Sáng biết mà thôi, những giọt nước mắt ấy long lanh trong những tia sáng ban mai. (Mà sau này người ta gọi những giọt nước mắt ấy là những giọt sương).

Buổi sớm ấy chung quanh đứa trẻ là những hạt sương đêm lấp lánh, rồi Ánh Sáng khẽ khàng hôn nhẹ, và lau khô những giọt nước mắt của Bóng Đêm. 

Và ngày nào cũng thế, hễ Bóng Đêm buồn và muốn khóc, Ánh Sáng sẽ lại đến và lau khô những giọt nước mắt ấy, để Bóng Đêm không còn cô đơn, buồn bã nữa.

Có những câu chuyện là ước mơ của chính người kể, và ai cũng mong muốn sau đêm tối ta sẽ được an ủi, yêu thương vào ngày hôm sau. Nếu muốn được an ủi, yêu thưong hãy sống chân thành với cảm xúc của chính mình.
Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi Bóng Đêm chiếm toàn bộ trái đất, Bóng Đêm tự cho mình là độc tôn, là duy nhất.

Thời gian dần trôi, bên cạnh Bóng Đêm còn có Ánh Sáng mặt trời, Ánh Sáng của những vì sao le lói. Bóng Đêm bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho một kẻ có tên là Ánh Sáng.

Dạ Ký

Dạ Ký .
Thơ: Tạ Lương. & Trác Mộc

Biết có mà chẳng có
Biết không mà chẳng không
Sao chẳng hề thoát khỏi
Luyến ái quấn cõi lòng...

Biết mộng chẳng phải mộng
Không mơ, mà vẫn mơ
Chút lòng vào vần thơ
Giật mình, thức trong mộng.
Dạ Ký .
Thơ: Tạ Lương.

Biết có mà chẳng có
Biết không mà chẳng không
Sao chẳng hề thoát khỏi
Luyến ái quấn cõi lòng...

Biết mộng chẳng phải mộng
Không mơ, mà vẫn mơ
Chút lòng vào vần thơ
Giật mình, thức trong mộng.

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Phương Pháp Tập Thiền đúng nhất- Tại sao phải Tập Thiền - Tập Thiền Có Lợi Ích gì? -


Hôm nay ta hạnh phúc, ngày mai có thể ta khổ đau
Hôm nay ta giàu có, ngày mai có thể ta thành nghèo đói
Hôm nay ta lành lặn, có thể ngày mai ta tật nguyền
Hôm nay ta có việc làm, có thể ngày mai ta thất nghiệp
Hôm nay người thương ta, ngày mai có thể người xa ta
Hoa nở, hoa tàn. Sự đời vô thường biến đổi nhưng nếu ai đó có Tâm Thiền Định thì có thể đi qua giông tố nhưng lòng vẫn thấy vui vẻ An Lạc, nụ cười hoan hỷ nở trên môi.

Có rất nhiều tài liệu về Thiền. Mình xin chia sẻ một bộ tài liệu do Thầy Thích Chân Quang Biên soạn và giảng rất kĩ lưỡng tỉ mỉ, mình đã thực hành gần 3 năm, thấy an toàn, khỏe mạnh, lòng thấy an vui và có Tâm hướng đến sự khiêm hạ.

Mình sưu tầm và gửi kèm cả bài giảng của Thầy (file mp3). Tài liệu này được trình bày rất khoa học và dễ hiểu.

Khi ta tập Thiền, ngồi kiết già, chân thấy đau đớn đó cũng là lúc ta trả Nghiệp. Càng chịu khó ngồi Thiền, ta trả Nghiệp được càng nhiều, kết hợp với làm công đức từ thiện, bố thí tạo Phước dần dần chân hết đau và Tâm sẽ được An Định và trí tuệ khai mở.

Quả thực ích lợi của việc tập Thiền là vô biên (có sức khỏe, vui vẻ, mạnh khỏe, sống mạnh mẽ nhưng vị tha, hài hòa...)

Mình là một người cũng rất bận rộn với công việc, gia đình thường ngày, nhưng đã copy file mp3 vào trong điện thoại và có thể nghe được mọi lúc mọi nơi lúc rảnh.

Ngày nay ở các nước phương tây, cuộc sống hối hả và gấp gáp, nhiều người bị stress và bế tắc trong cuộc sống và họ đã biết đến Thiền định, mặc dù điều này ở Châu Á là làm từ rất lâu rồi

Sống trong một xã hội văn minh, hiện đại, mà ai đó còn chưa biết việc tập Thiền định là một điều hết sức đáng tiếc.

Khi nghe được, đọc được tài liệu này cũng là Phước Quý của các bạn đã được các Chư Phật gia hộ.
Chúc các bạn tinh tấn và gặp nhiều Duyên lành

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

File mp3 + file word (Tài liệu về Thiền Học được trình bày khoa học và dễ hiểu)
Link 1: via 4Share
http://www.4shared.com/zip/qfPY_712ba/Thich_Chan_Quang_-_Giao_Trinh_.html
Link 2: via Docs.goole
https://drive.google.com/file/d/0B5f0tIBSVxxNRmRrMmFZMDQyRTQ/edit?usp=sharing
Link 3: via mediafire
http://www.mediafire.com/download/y5dyrzku979d11f/Thich+Chan+Quang+-+Giao+Trinh+Thien+Hoc+Full++mp3+%2B+word.zip