Art for Life
Steve Jobs đã qua đời vào sáng 5/10/2011, khiến cả thế giới sửng sốt và
tiếc nuối. Những lời phát biểu tại lễ tốt nghiệp ở Đại học Stanford năm
2005 (Commencement Speech at Standford 2005) về thân thế, sự nghiệp,
tình yêu và sự mất mát của Steve Jobs trở thành một trong những bài diễn
văn để đời và đáng nhớ nhất trong lịch sử nhân loại.
Ông là người kín tiếng, gần như không bao giờ nói về đời tư và cuộc trò chuyện cởi mở nhất có lẽ là bài phát biểu dưới đây:
I am honored to be with you today at your commencement from one of the
finest universities in the world. I never graduated from college. Truth
be told, this is the closest I've ever gotten to a college graduation.
Today I want to tell you three stories from my life. That's it. No big
deal. Just three stories.
"Tôi rất vinh dự có mặt trong lễ trao
bằng tốt nghiệp của các bạn hôm nay tại một trong những trường đại học
uy tín nhất thế giới. Tôi chưa bao giờ có bằng đại học. Phải thú nhận
đây là lần tôi tiếp cận gần nhất với một buổi tốt nghiệp. Tôi muốn kể
cho các bạn ba câu chuyện về cuộc đời tôi. Không có gì nhiều nhặn. Chỉ
là ba câu chuyện.
The first story is about connecting the dots.
I dropped out of Reed College after the first 6 months, but then stayed
around as a drop-in for another 18 months or so before I really quit.
So why did I drop out?
Chuyện thứ nhất là về việc kết nối các dấu chấm (kết nối các sự kiện)
Tôi bỏ trường Reed College ngay sau 6 tháng đầu, nhưng sau đó lại đăng
ký học thêm 18 tháng nữa trước khi thực sự rời trường. Vậy, vì sao tôi
bỏ học?
It started before I was born. My biological mother was a
young, unwed college graduate student, and she decided to put me up for
adoption. She felt very strongly that I should be adopted by college
graduates, so everything was all set for me to be adopted at birth by a
lawyer and his wife. Except that when I popped out they decided at the
last minute that they really wanted a girl.
Mọi chuyện như đã
định sẵn từ trước khi tôi sinh ra. Mẹ đẻ tôi là một sinh viên, bà chưa
kết hôn và quyết định gửi tôi làm con nuôi. Bà nghĩ rằng tôi cần được
nuôi dưỡng bởi những người đã tốt nghiệp đại học nên sắp đặt để trao tôi
cho một vợ chồng luật sư ngay trong ngày sinh. Tuy nhiên, mọi chuyện
thay đổi vào phút chót bởi họ muốn nhận một bé gái hơn là tôi.
So my parents, who were on a waiting list, got a call in the middle of
the night asking: "We have an unexpected baby boy; do you want him?"
They said: "Of course." My biological mother later found out that my
mother had never graduated from college and that my father had never
graduated from high school. She refused to sign the final adoption
papers. She only relented a few months later when my parents promised
that I would someday go to college.
Vì thế, cha mẹ nuôi của
tôi, khi đó đang nằm trong danh sách xếp hàng, đã nhận được một cú điện
thoại vào nửa đêm rằng: "Chúng tôi có một đứa con trai không mong đợi,
ông bà có muốn chăm sóc nó không?" và họ trả lời: "Tất nhiên rồi". Mẹ đẻ
tôi sau đó phát hiện ra mẹ nuôi tôi chưa bao giờ tốt nghiệp đại học còn
cha tôi thậm chí chưa tốt nghiệp phổ thông trung học. Bà từ chối ký vào
giấy tờ trao nhận và chỉ đồng ý vài tháng sau đó khi bố mẹ hứa rằng
ngày nào đó tôi sẽ vào đại học.
And 17 years later I did go to
college. But I naively chose a college that was almost as expensive as
Stanford, and all of my working-class parents' savings were being spent
on my college tuition. After six months, I couldn't see the value in it.
I had no idea what I wanted to do with my life and no idea how college
was going to help me figure it out. And here I was spending all of the
money my parents had saved their entire life. So I decided to drop out
and trust that it would all work out OK. It was pretty scary at the
time, but looking back it was one of the best decisions I ever made. The
minute I dropped out I could stop taking the required classes that
didn't interest me, and begin dropping in on the ones that looked
interesting.
Sau đó 17 năm, tôi thực sự đã vào đại học. Nhưng
tôi ngây thơ chọn ngôi trường đắt đỏ gần như Đại học Stanford vậy. Toàn
bộ số tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi phải dồn vào trả học phí cho tôi. Sau
6 tháng, tôi thấy việc đó không hề hiệu quả. Tôi không có ý niệm về
những gì muốn làm trong cuộc đời mình và cũng không hiểu trường đại học
sẽ giúp tôi nhận ra điều đó như thế nào. Tại đó, tôi tiêu hết tiền mà
cha mẹ tiết kiệm cả đời. Vì vậy tôi ra đi với niềm tin rằng mọi việc rồi
sẽ ổn cả. Đó là khoảnh khắc đáng sợ, nhưng khi nhìn lại, đấy lại là một
trong những quyết định sáng suốt nhất của tôi. Tôi bắt đầu bỏ những môn
học bắt buộc mà tôi không thấy hứng thú và chỉ đăng ký học môn tôi quan
tâm.
It wasn't all romantic. I didn't have a dorm room, so I
slept on the floor in friends' rooms, I returned coke bottles for the 5¢
deposits to buy food with, and I would walk the 7 miles across town
every Sunday night to get one good meal a week at the Hare Krishna
temple. I loved it. And much of what I stumbled into by following my
curiosity and intuition turned out to be priceless later on. Let me give
you one example:
Tôi không có suất trong ký túc, nên tôi ngủ
trên sàn nhà của bạn bè, đem đổi vỏ chai nước ngọt lấy 5 cent để mua đồ
ăn và đi bộ vài km vào tối chủ nhật để có một bữa ăn ngon mỗi tuần tại
trại Hare Krishna. Những gì tôi muốn nói là sau này tôi nhận ra việc cố
gắng theo đuổi niềm đam mê và thỏa mãn sự tò mò của mình là vô giá.
Reed College at that time offered perhaps the best calligraphy
instruction in the country. Throughout the campus every poster, every
label on every drawer, was beautifully hand calligraphed. Because I had
dropped out and didn't have to take the normal classes, I decided to
take a calligraphy class to learn how to do this. I learned about serif
and san serif typefaces, about varying the amount of space between
different letter combinations, about what makes great typography great.
It was beautiful, historical, artistically subtle in a way that science
can't capture, and I found it fascinating.
Tôi sẽ kể cho các
bạn một ví dụ: Đại học Reed khi đó có lẽ là trường tốt nhất dạy về nghệ
thuật viết chữ đẹp ở Mỹ. Khắp khuôn viên là các tấm áp-phích, tranh vẽ
với những dòng chữ viết tay tuyệt đep. Vì tôi đã bỏ học, tôi quyết định
chỉ đăng ký vào lớp dạy viết chữ để tìm hiểu họ làm điều đó thế nào. Tôi
học cách biến hóa với nét bút, về khoảng cách giữa các chữ, về nét
nghiêng, nét đậm. Đây là môn học nghệ thuật và mang tính lịch sử mà khoa
học không thể nắm bắt được và tôi thấy nó thật kỳ diệu.
None
of this had even a hope of any practical application in my life. But ten
years later, when we were designing the first Macintosh computer, it
all came back to me. And we designed it all into the Mac. It was the
first computer with beautiful typography. If I had never dropped in on
that single course in college, the Mac would have never had multiple
typefaces or proportionally spaced fonts. And since Windows just copied
the Mac, it's likely that no personal computer would have them. If I had
never dropped out, I would have never dropped in on this calligraphy
class, and personal computers might not have the wonderful typography
that they do. Of course it was impossible to connect the dots looking
forward when I was in college. But it was very, very clear looking
backwards ten years later.
Những thứ này khi đó dường như chẳng
có chút ứng dụng thực tế nào trong cuộc đời tôi. Nhưng 10 năm sau, khi
chúng tôi thiết kế máy Macintosh, mọi thứ như trở lại trong tôi. Và
chúng tôi đưa nó vào trong Mac. Đó là máy tính đầu tiên có các font chữ
đẹp. Nếu tôi không bỏ học chỉ để theo một khóa duy nhất đó, máy Mac sẽ
không bao giờ được trang bị nhiều kiểu chữ hoặc có được sự cân xứng về
khoảng cách các chữ như vậy (sau này Windows đã sao chép lại). Nếu tôi
không bỏ học, tôi có lẽ sẽ không bao giờ tham gia lớp nghệ thuật viết
chữ và máy tính có lẽ không có được hệ thống chữ phong phú như hiện nay.
Again, you can't connect the dots looking forward; you can only connect
them looking backwards. So you have to trust that the dots will somehow
connect in your future. You have to trust in something — your gut,
destiny, life, karma, whatever. This approach has never let me down, and
it has made all the difference in my life.
Tất nhiên, chúng ta
không thể kết nối các dấu ấn tương lai, bạn chỉ có thể móc nối chúng
khi nhìn lại quá khứ. Vậy hãy tin rằng các dấu chấm, các sự kiện trong
cuộc đời bạn về mặt này hay mặt khác sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bạn.
Bạn phải có niềm tin vào một thứ gì đó - sự can đảm, số phận, cuộc đời,
định mệnh hay bất cứ điều gì - cách nghĩ đó đã tạo nên những sự khác
biệt trong cuộc đời tôi.
(suu tam)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét