Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Merry Christmas 2015 -



ĂN MỪNG SỰ SỐNG



Thường thường chúng ta hay chạy đi tìm những hạnh phúc đâu đâu trong tương lai xa xôi mà không thấy thỏa mãn trong giây phút hiện tại. Vì vậy chúng ta không có cơ hội để nhận diện những mầu nhiệm của sự sống đang có mặt trong giây phút hiện tại. Đức Thế Tôn dạy rằng chúng ta có thể sống hạnh phúc được ngay trong phút giây hiện tại mà không cần phải phóng tâm về tương lai tìm cầu một cái gì khác nữa. Giáo lý đó được gọi là giáo lý vô nguyện hay vô đắc. Giáo lý đó cũng không có gì khó hiểu lắm và cũng không khó thực tập lắm. Vô đắc hay vô nguyện là không chạy theo một bóng dáng hạnh phúc ở tương lai hoặc ở nơi khác mà có thể sống hạnh phúc liền ngay trong giây phút hiện tại. Chúng ta nên quyết tâm học và sống cho được như vậy.

Hạnh phúc là những gì có được ngay bây giờ, và ngay ở đây. Trước hết là với hơi thở, với bước chân chánh niệm. Ta thấy được rằng sự sống đang có mặt với tất cả những cái mầu nhiệm của nó. Sự sống đang có mặt trong cơ thể mình, trong tâm hồn mình. Sự sống đang có mặt ở chung quanh ta và ta phải tiếp xúc với sự sống. Tiếp xúc sự sống bằng năng lượng chánh niệm của một người tỉnh thức. Không có chánh niệm thì ta không tiếp xúc được với sự sống và những mầu nhiệm của sự sống. Khi đã nhận diện được sự sống với những mầu nhiệm của nó rồi thì ta thấy rằng mỗi giây phút rất là quý giá. Buổi sáng sớm, khi hít thở mình thấy không khí rất trong lành và điều đó đem lại hạnh phúc liền lập tức. Đó chính là tiếp xúc với sự sống mầu nhiệm.
Chúng ta nên biết rằng giờ phút chúng ta được sinh ra từ bụng mẹ là giờ phút vô cùng khó khăn. Ở trong bụng mẹ chúng ta thấy ấm áp và êm đềm lắm. Thai nhi nằm trong nước nên rất êm ái. Trong bụng mẹ thì không bao giờ quá nóng và cũng không bao giờ quá lạnh. Mẹ thở cho mình, mẹ ăn cho mình, mình khỏi làm gì hết, chỉ cần nằm yên ở trong đó thôi. Đó là những tháng tuyệt vời ở trong cung điện của đứa con. Tử cung tức là cung điện của con.

Đến khi sinh ra hài nhi bị sốc rất lớn. Đang từ chỗ rất êm ái, hài nhi phải đụng chạm đến những cái cứng và điều quan trọng nhất là phải thở, phải tự mình thở. Khi ấy trong phổi của em bé có những chất nước và em bé phải hắt hơi để cho nước từ trong phổi thoát ra. Em bé bắt đầu thở vào hơi đầu tiên. Đó là giây phút rất quan trọng của đời bé. Nếu lúc ấy bé không thở được thì bé sẽ chết. Đây là giây phút rất khó khăn. Để thở được hơi thở đầu tiên thì phải hắt hơi, đẩy ra những chất nước có sẵn ở trong phổi. Lúc đó em bé phải tự thở lấy.
Bây giờ mình đã vượt qua giai đoạn ấy rồi, giai đoạn đó chỉ diễn ra chừng mấy giây thôi. Ta sống hay chết tùy thuộc vào mấy giây đó. Nay thì ta có thể thở tự do bằng hai lá phổi của mình, chỉ nội chuyện được thở không khí trong lành thơm tho thôi đã đem lại hạnh phúc rồi.

Mỗi khi bước đi, mình bước những bước chân nhẹ, tiếp xúc được với cỏ, với cây, với sỏi, với đá. Rồi tiếp xúc được với màu sắc, hình ảnh, âm thanh. Và những mầu nhiệm của sự sống mình vẫn chưa thể giải nghĩa được. Mỗi cọng cỏ, mỗi cành hoa đều rất là mầu nhiệm. Trăng, sao, mây, suối… tất cả những cái đó đều rất là mầu nhiệm. Nếu sống quên lãng, không có chánh niệm, thì mình không nhận diện được những điều kỳ diệu ấy, rồi mình tự giam mình trong cái vỏ của sự buồn khổ, giận hờn, lo lắng, tuyệt vọng. Mình đánh mất hết tất cả những mầu nhiệm đó của sự sống tại vì mình không tiếp xúc được với chúng.
Cho nên giáo pháp hiện pháp lạc trú của đạo Bụt rất hay và quan trọng. Mình không cần phải chạy về tương lai để đuổi bắt một hạnh phúc xa xôi. Hạnh phúc vốn có sẵn trong mình và xung quanh mình, chỉ cần mình trở về và tiếp xúc với nó bằng chánh niệm thì hạnh phúc sẽ xuất hiện ngay trước mặt mình. Những cái mà mình đang tìm kiếm nó đang sờ sờ ở trước mặt mình đó thôi.
Khi chúng ta trở về được với giây phút hiện tại, thì chúng ta sẽ tiếp xúc được với biết bao mầu nhiệm của sự sống, và biết bao những điều kiện hạnh phúc mà chúng ta đang có. Ví dụ như là chúng ta đang được thở, thở ra, thở vào dễ dàng, không có nguy hiểm như cái thời mới sinh nữa, đó là một điều kỳ diệu. Chúng ta có thể bước những bước chân bình an trên thảm cỏ xanh. Chúng ta có thể ngồi uống trà. Chúng ta có thể ngắm nhìn những đám mây trắng bay, thấy trái trăng vàng huyền diệu lơ lửng trên bầu trời. Chúng ta có thể mỉm cười nhìn nhau. Tất cả những cái đó là những cái ta đang có và ta có thể sử dụng được để đạt tới hạnh phúc. Ta đã sẵn có một kho tàng hạnh phúc trước mặt. Tuy rằng sức khoẻ của ta không tuyệt hảo (thật ra thì không có gì là tuyệt hảo hết), nhưng ta có đủ, có dư điều kiện để có hạnh phúc trong giây phút hiện tại ăn mừng sự sống.
Mỗi bước chân thiền hành là ta đang ăn mừng sự sống. Mỗi hơi thở bình an là ta đang ăn mừng sự sống. Mỗi khi nâng ly nước lên uống là mình đang ăn mừng sự sống. Khi rửa bát, nấu cơm đó đều là những hành động ăn mừng sự sống. Ăn mừng sự sống trong mỗi giây phút của đời sống hàng ngày. Sướng quá, mình đang có mặt, sự sống đang có trong mình và chung quanh mình.
Sống được như vậy thì tự nhiên đời sống hàng ngày của mình trở thành một cái gì rất thiêng liêng. Mình không cần phải trở thành người khác, không cần phải thành Phật hay thành Tiên, không cần có bằng cấp, hay một địa vị nào cả. Chỉ cần tỉnh dậy, tiếp xúc với những mầu nhiệm của sự sống thì tự nhiên mình có được cái mà mình đang mải miết rong ruổi kiếm tìm.
Phải sống như thế nào để mỗi phút giây trở thành phút giây của sự ăn mừng. Sống như thế nào để mỗi giây phút của đời sống đều trở thành một huyền thoại cho con cháu của mình. Để sau này mình tự tin nói với con cháu của mình rằng: “Đó, ông bà của các con ngày xưa sống như vậy đó. Giây phút nào cũng vui, giây phút nào cũng hạnh phúc”. Và điều này có thể làm được với giáo lý của đức Thế Tôn.
Ai cũng có khả năng sống hạnh phúc và khả năng sống hạnh phúc là cái đức hạnh, cái quý nhất nơi một con người. Người nào mà có khả năng sống hạnh phúc, người đó là người có giá trị cao nhất. Có những người rất giàu, có những người rất quyền thế, có những người nhan sắc rất mặn mà nhưng mà họ không có khả năng sống hạnh phúc thì tất cả những thứ đó: quyền hành, tiền bạc, nhan sắc cũng bằng không. Thành ra có khả năng sống hạnh phúc đó là cái quý giá nhất. Và cái đó chúng ta có thể tập được.
Khi sống hạnh phúc rồi thì một cách rất tự nhiên, ta làm hạnh phúc cho những người chung quanh thật dễ dàng. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói của ta đều tỏa chiếu bình an và ta trở thành một nguồn suối hạnh phúc cho những người khác. Chúng ta nên phát tâm sống như thế nào để mình có thể có hạnh phúc ngay ngày hôm nay. Mình vốn có đủ hết rồi, không cần thêm một điều kiện nào khác nữa.

(Thích Nhất Hạnh)


Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Bạn Tri âm – Tri Kỷ.


Một chiều thứ bảy, tôi “vác” em xe cúp đi sửa. Nhìn bác thợ cửa hàng “Tuấn Điện”, đối diện khu Lâm Tường nổi tiếng HP, mà thấy thương bác, loay hoay mãi. Bác bảo càng làm, càng thấy khó. Hic

Nhấc điện thoại lên, một bản nhạc quen thuộc . Cũng gần được hai mươi lăm năm rồi đấy nhỉ?
Trong lòng thành phố nhộn nhịp, không ngờ đăng sau cánh cổng đó có một không gian khá đẹp như thế, đó là quán cà phê Trường An 83 Đường Hồ Sen.

Quán không rộng lắm nhưng đủ cho khách đến cảm nhận được sự yên tĩnh và hoài cổ. Từ chỗ để xe bên ngoài không có gì ấn tượng nhưng đi thêm vài bước chân nữa là cả một không gian nhỏ xinh đẹp. Một cái ao be bé ngay giữa lòng quán, hàng đàn cá vàng đang bơi lượn. Xung quanh là những tán cây nhỏ xanh mướt. Đứng từ đầu ao ngay lối vào, khách đến có thể nhìn thấy ngay một bức tượng Phật cổ kính trang nghiêm từ ái lặng lẽ tọa thiền.

Trong gam màu cổ kính, lặng lẽ đứng trước tượng Phật đảnh lễ Người và tìm một chỗ ngồi thích hợp. Bản nhạc nhẹ nhàng vẫn tự nhiên trôi lang thang quện vào hương vị trà thơm, ly cà phê nóng, ít cồn đang cháy được đặt phía dưới cốc.

Gọi là cái đẹp nhưng có lẽ cũng chỉ đúng với ai đó vào một lúc nào đó vì đó chưa phải là cái đẹp hoàn hảo, tuyệt đối nhưng đối với tôi, quán đẹp vì nơi ấy có một bức tượng Phật đẹp đẽ trang nghiêm từ ái trang trọng giữa không gian quán. Nhìn những bụi cây trong chiều đông, trời không nắng, gió hiu hiu lạnh. Trong khoảnh khác ấy, được lắng nghe những chia sẻ từ những người bạn. tôi cảm thấy lòng ấm áp và cảm nhận được cái cuộc sống trong thực tại, trong sự tĩnh lặng ngay nơi phố xá ồn ào.

Màn sàn tầng hai được lát gỗ, sạch sẽ, bóng mịn. Phía bên tường gần chỗ ngồi có treo một bức tranh thư pháp, phải cố gắng lắm mới luận ra được:

Ở đời thiếu bạn tri âm
Như cây thiếu nắng, như trầm thiếu hương
Trầm kia nếu chẳng chút hương
Khác chi khúc gỗ mục bên đường lẻ loi

Đọc đến từ “Tri âm” làm tôi nhớ đến câu truyện Bá Nha – Tử Kỳ đời nhà Tấn. Trên đời có lẽ duy nhất Tử Kỳ là người hiểu được tiếng đàn của Bá Nha. Có thể vì thế mà Bá Nhá đã đập đàn sau khi Tử Kỳ mất. Một người bạn tri âm, hiểu được tiếng đàn, hiểu được nỗi lòng mình.

Hôm nay cũng là ngày sinh nhật Minh muôi. Một ngày chủ nhật đẹp trời nhớ lại kỷ niệm cũ. Tình bạn của một thời lăn lốp xe đi học, bẻ dóc dọc đường và hàng tá chuyện khác giờ cũng như một chớp mắt nhưng in sâu vào ký ức nhỏ bé.

Mọi sự so sánh đều khập khiễng nhưng có những cái tên đã đi vào năm tháng. Tuy anh em chúng ta, mỗi người một sở thích, một con đường đi khác nhau nhưng tất cả đều hiểu nhau. Tôi lại nhớ có người nói “bạn tri kỷ là bạn hiểu được những sở thích của nhau, nhưng không bao giờ chê khuyết điểm của nhau”

Tuy đi trên những con đường khác nhau, nhưng chúng ta đều là những hành khách đi trên một chuyến tàu về ga Hạnh Phúc. Chúc các cậu luôn vui vẻ, may mắn, có thật nhiều hạnh phúc và tình bạn của chúng ta mãi như vậy nhé.

Cà phê Trường An một chiều mùa đông 14/12/2014.

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

Rudolph the Red-Nosed Reindeer By Michelle 4 years old

Rudolph the Red-Nosed Reindeer

Has a very shiny nose
And if you ever saw it
You would even say it glows.
All of the other reindeer's
Used to laugh and call him names
They never let poor Rudolph
Join in any reindeer games
Then one foggy Christmas Eve,
Santa came to say,
Rudolph with your nose so bright,
Won't you guide my sleigh tonight?
Then all the reindeer's loved him,
As they shouted out with glee,
Rudolph the red-nose Reindeer
You'll go down in history!
Rudolph the Red-Nosed Reindeer
Had a very shiny nose
And if you ever saw it,
You would even say it glows,
And all of the other reindeer's
Used to laugh and call him names,
They never let poor Rudolph
Join in any reindeer games,
Then one foggy Christmas Eve,
Santa came to say,
Rudolph with your nose so bright,
Wont you guide my sleigh tonight?
Then how the reindeer's loved him,
As they shouted out with glee,
Rudolph the Red-Nosed Reindeer,
You'll go down in history!

Mở mắt miệng mỉm cười

Mở mắt miệng mỉm cười
Chào ngày mới thân thương
Nốt nhạc như còn vương
Nơi góc phòng ấm áp.

Cuộc đời là bão táp
Mở mắt miệng mỉm cười
Bừng sáng phía chân trời
Tan mây đen giông tố.

Trí Đức